Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 981: Tổ tông! (2)

- Chó má, nếu không phải khi đó anh chỉnh đám thiêu thân kia, tôi sẽ bị nhốt sao? Tiền đồ của tôi sẽ bị phá hủy đến mức bị phái tới để làm những loại chuyện bắt mèo bắt gà như thế này!
- Bầu trời của âm ty sắp thay đổi, cũng chính vì loại tiểu nhân phạm pháp làm loạn kỷ cương vừa quấy phá vừa mượn cớ cho nội tâm của chính mình như anh đó!
- Lúc trước lão tử cũng không vừa mắt đại Thanh, nhưng lúc đánh người phương Tây, chúng tôi có mơ hồ không?
- An Bất Khởi.
- Tôi thành quỷ cũng sẽ không…
Ông lão mũi đỏ dừng lại.
Bởi vì ông ta chợt phát hiện.
Sắp tới, chính mình ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có.
An Bất Khởi cũng không sẽ không để cho ông ta lại có cơ hội trở về dưới đất đi làm quỷ nữa.
Trong lòng lão Trương có chút cảm giác khó chịu, bởi vì anh ấy cũng đã hiểu, lão già này, ở âm ty cũng coi là một kẻ nổi tiếng, tính khí thúi, thừa nhận quy tắc theo kiểu không chết không thôi.
Lão Trương thật sự khâm phục kiểu người như vậy, tuy nói nếu loại người như vậy làm đồng nghiệp của mình, bạn sẽ vô cùng chán ghét.
Nhưng lão Trương cũng không nói lời xin tha gì đó, đây là chuyện liên quan đến an nguy cùng sinh mệnh của mọi người, lão Trương anh ấy không có phần mặt mũi này, cũng không làm được loại chuyện kiểu này.
Hứa Thanh Lãng lá bùa vẽ xong rồi, nói với Lão Trương:
- Lão Trương, trợ giúp đè xuống đi.
Lão Trương còn đứng ở đó, không nhúc nhích, đang suy nghĩ.
Luật sư An liếc mắt nhìn lão Trương một cái, gọi:
- Lão Trương?
Lão Trương vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Trương cảnh quan? Trương Sir? Chú Trương? Ông nội Trương? Dì Trương? Trương Yến Phong!
Ông lão mũi đỏ bỗng nhiên trợn tròn mắt!
Lão Trương cũng lập tức tỉnh táo lại,
- Há, sao vậy?
- Đè ông ta xuống một chút, để cho ông ta đừng lộn xộn nữa.
- À, được.
Lão Trương cúi người xuống, đôi tay bắt lấy bả vai của ông lão.
Đôi mắt già nua của ông lão cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Trương Yến Phong.
Miệng bắt đầu run rẩy.
Run rẩy.
Lại run rẩy.
- Tôi đi đây, lão cẩu ông như thế này là muốn phát tình à?
Ông lão mũi đỏ không để ý đến sự giễu cợt của luật sư An.
Cổ họng chợt nghẹn lại.
Hét:
- Trương Yến Phong.
- Lão tử là ông cố nội của con!
- Lão tử là ông cố nội của mày đó! ! ! !
Lão Trương có chút áy náy gật đầu, nói:
- Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới tôi sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng không còn cách nào, xin lỗi.
- Ông muốn mắng, thì mắng tôi đi, nếu như có thể để cho ông thoải mái mà nói, ông lên đường bình an, thật xin lỗi, xin lỗi, thực sự.
- Đệt con mẹ mày, Trương Yến Phong.
- Lão tử là tổ tông của mày đó!
Lão Trương gật đầu một cái, đồng thời vừa nhìn về phía lão Hứa, tỏ ý bản thân đã ngăn chặn ông ta rồi, có thể bắt đầu phong ấn.
Cảnh sát nhân dân, bản lĩnh gắng gượng chịu nhục, vào lúc này, thể hiện ra hết một cách tinh tế.
Lão Trương lại không phải lần đầu tiên đối mặt với tình huống quần chúng hiểu lầm mình.
- Trương Yến Phong, cháu cố mày chứ!
- Dạ, vâng, là tôi, ông chửi đi, mắng tôi thì trong lòng cũng có thể thoải mái được một chút.
- Trương Yến Phong, tao là tổ tông của mày đó!
- Dạ, đúng rồi, ông là tiền bối của tôi, tôi nên học tập ông, nhưng lần này không được, aish…
Ông mắng đi, tiếp tục mắng chửi đi, dùng sức mắng, chỉ cần ông có thể bớt giận, chỉ cần ông có thể an tâm ra đi.
- ... – Ông lão mũi đỏ.
...
Trong mắt của phần lớn những người chất phác, những người nghèo đều là những người thật thà, mang theo mùi thơm cay đắng của đất đai, đáng đồng tình cũng đáng ca tụng.
Nhưng người thực sự đã từng làm công tác cơ sở, mới có thể hiểu được trăm vị trong đó.
Ít nhất, lão Trương rèn luyện ra được, cố gắng chịu nhục, cúi đầu cam tâm làm trâu cho trăm họ, thật sự là một vấn đề.
Hơn nữa, làm chuyện này, giống như luật sư An đã nói như vậy, đừng nên bàn về đúng sai, thực sự sẽ đuối lý đó.
Nhưng người sống trên đời này, có ai không muốn trong sạch như đóa sen trắng chứ?
Nhưng.
Quá khó khăn.
Lão già mũi đỏ đó gấp gáp, tức giận, hơn nữa cái dáng vẻ ngu ngốc mặt đầy si mê của thằng nhóc quy tôn đó (cháu 4 đời), dốc hết tâm can đó!
Đệt con mẹ nó chứ.
Lão tử thật sự là tổ tông của mày đó, mày thật sự là quy tôn của ông mà!
- Lão Hứa, nhanh lên một chút đi.
Lão Trương còn đang thúc giục.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, bóp lấy lá bùa.
Nhưng vào lúc này.
Châu Trạch duỗi tay nắm lấy cổ tay của Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng có chút ngoài ý muốn nhìn một chút Châu Trạch.
Châu Trạch lại có chút ngoài ý muốn nhìn ba anh em này,
Luật sư An, mặt đầy cảm giác tự hào như một nhân vật phản diện.
Lão Trương bộ dạng ủy khuất lo lắng ủy khuất như thể lương tâm mê muội làm chuyện giấu.
Hứa Thanh Lãng lại là bộ dạng dễ dàng như thể “cha chung không ai khóc” không chút để ý.
Thì ra như vậy.
Ba cái tên ngu ngốc này.
Thật sự không nghe ra được?
- Lão Châu?
- Ông chủ?
Châu Trạch có chút dở khóc dở cười, đưa tay chỉ về lão già mũi đỏ bị chế trụ nằm ở dưới đất.
Nói:
- Các người đều không nghe ra được hay sao, đây không phải là đang mắng người đâu?
Lão già mũi đỏ mà kích động không ngừng gật đầu.
Thật là kích động nha.
Quá con mẹ nó kích động rồi.
Không hổ là kẻ có thể đứng trên đỉnh.
Chỉ bằng lỗ tay này không điếc.
Ông ta không làm người đứng đầu thì ai làm người đứng đầu?
...
Lão già mũi đỏ vẫn bị phong ấn, nhưng không còn là lá bùa hệ liệt “hoàn toàn vào chỗ chết” nữa.
Dù sao.
Trước đó là do không biết, bây giờ vào lúc này, nếu bạn chỉnh cho ông cố nội của lão Trương thành một kẻ si ngốc, vậy thì phải làm sao chứ?
Lão già mũi đỏ ngồi ở trên ghế, Hứa Thanh Lãng đang bố trí trận pháp ở vòng ngoài, tòa nhà phương Tây này cũng đã sập rồi, trước tiên cần phải bố trí một vài thứ phòng ngừa động tĩnh quá lớn dẫn tới người bình thường tới quấy rầy.
Tiểu Hầu Tử đến phòng trệt bên kia tìm thảm bông các loại, đắp lên người bảy tám người còn đang hôn mê nằm ở đó, mùa đông đó, nằm hôn mê ở bên ngoài thật sự là rất nguy hiểm.
Lão Trương ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn lão già mũi đỏ.
Thành thật mà nói.
Không có bao nhiêu kích động.
Cũng không vui mừng đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận