Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1502: Là ngài! (3)

Khánh cúi đầu, nhìn lão đạo, có chút thương tiếc.
Nói :
- Lại chết như vậy, vật kia, dù là bị ngài mang đi hết một phần lớn rồi, nhưng có thể còn lại một bát cháo, ai là người chiếm được lợi ích chứ?
Khánh vừa nói vừa nói, vừa nhìn về phía Châu Trạch.
Ông chủ Châu lại không có sự vui sướng khi chiếm được lợi ích, Đạo chính thống hay không Đạo chính thông gì chứ, ở trong lòng Châu Trạch, so ra, thật sự còn kém mạng của lão đạo.
Nhưng mà.
Lại vào lúc này.
Lão đạo, sau khi nói ra mấy chữ “A di đà phật” cuối cùng thì vẫn luôn không nói gì nữa.
Bỗng nhiên mấp máy môi dưới.
Giọng bỗng nhiên lại lần nữa trở nên vô cùng mạch phát lên.
Mang theo chút giễu cợt.
Mang theo sự thờ ơ nhàn nhạt.
Thậm chí còn xen lẫn một chút phóng khoáng và tản mạn.
- A, đây chính là tiên sao?
Ông chủ Châu bối rối, đây là nhân cách phân liệt ra trước khi chết của lão đạo sao?
Còn Khánh đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt ở bên cạnh.
Đôi mắt chợt lỗ ra vẻ kinh hãi.
Tay chỉ vào lão đạo.
Cả kinh nói:
- Là… là… là ngài!

Có lẽ, một ngàn năm sau, hai ngàn năm sau, thậm chí là sau khi một kỷ nguyên thay đổi, trong địa ngục vẫn sẽ lưu truyền một loại miêu tả dáng vẻ như vậy.
Địa ngục đại biến, không trung hiện đầy vẻ dữ tợn, chín tên thái giám kia, tranh đoạt ngôi cao, từ đó, âm ti bước vào thời đại khủng bố trắng* áp lực cao.
(*Khủng bố trắng là những hành động bạo động của phong trào đối nghịch để chống lại các cuộc cách mạng.)
Có vài người thì đang để ý đến tên của mình, nhưng cũng có một vài người không thèm quan tâm.
Tỷ như, lúc này, Đại Trường Thu, đang ngồi ở bên cạnh bàn thủy tinh, trong tay cầm một chiếc chén ngọc, chứa đựng ở bên trong là rượu được chưng cất từ lệ của vong hồn.
Rượu có tính hàn, người bình thường uống vào thì linh hồn trực tiếp đông cứng đến nứt toạc ra, nhưng đối với Đại Trường Thu mà nói, giống như uống đồ lạnh vào mùa hè, chiếm lấy chút nhàn nhã này.
Ở bên cạnh Đại Trường Thu, có một vị thường thị đang ngồi, ban đầu, vốn dĩ gã xếp hạng thứ mười, hiện tại đã hạng thứ chín rồi.
Gã ngồi ở bên kia cái bàn, không uống rượu, ngược lại thì đang nắm hai cây gai xương nhọn, đang đan móc quần áo.
Có thể thấy được, tay nghề của gã rất tốt, cũng rất chú tâm, sợi tơ mà gã sử dụng, cũng là sợi tơ từ tóc trắng của cương thi đặc chế mà thành, cực kì khó có được.
Cương thi tóc trắng, ngược lại cũng không phải là quá hiếm thấy, nhưng muốn tìm được bọn họ, rồi dưới tiền đề là không có chút lợi ích nào mà giữ gìn lại tóc trắng của bọn họ trước khi lão thiên gia chém cho bọn họ chỉ còn đống cặn bã, chuyện này thì rất hiếm thấy.
Cũng may là trong một điện Diêm La thật sự vẫn có thứ này tồn kho, cũng không biết được vị Diêm Vương lúc trước kia, rốt cuộc tại sao nhàn rỗi đau trứng đến mức đi thu gom thứ đồ chơi này.
- Anh, bên kia lại xảy ra chuyện rồi.
Tiểu Cửu vừa đan móc quần áo vừa nói.
Bình thường đến mức giống như là hai chị em đang vừa ngồi tuốt lúa ở trên sân vừa nói về chuyện thường ngày.
- À, là Đế Thính đi.
- Cũng nên đi xem một chút đấy. - Tiểu Cửu mở miệng nói.
Dường như là đã hiểu được thâm ý của Tiểu Cửu, Đại Trường Thu lắc đầu một cái, nói:
- Vẫn chưa tới thời điểm.
- Ông ta cũng đã như vậy, còn có cái gì không dám chứ?
Tiểu Cửu cầm gai xương – thứ được xem như kim đan dệt áo – đặt ở trong miệng mà cắn một cái.
- Lúc ông ta tỉnh táo, tôi cũng không dám đi khiêu khích gì đó, thời điểm ông ta phát điên rồi tôi còn dám tiến lên trước thử tiếp cận sao?
Đại Trường Thu vừa cầm ly rượu vừa đưa tay chỉ bản thân mà nói với Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu à.
- Vâng?
- Có phải là cậu muốn trở thành Tiểu Bát hay không chứ?
Tình cảm giữa Cửu Thường Thị vốn dĩ vô cùng tốt, tay đứt ruột xót, chính là dùng để nói bọn họ.
Cũng ở ngày trong lúc tán gẫu, Đại Trường Thu đột nhiên đứng lên, nhúc nhích cái mũi của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Nói:
- Lúc trước tạp gia còn suy đoán, con Đế Thính này lớn như vậy, rốt cuộc thì trong đầu nó chứa cát hay là bùn đất đây.
- Bây giờ thì sao? - Tiểu Cửu lập tức tiếp lời.
- Hóa ra lại là máu thịt.
Đại Trường Thu chậc chậc miệng.
Nói:
- Tiểu Cửu à, anh lén chạy đến bên dưới Thái Sơn lấy về chút rượu chưng cất về giúp tôi đi.
- Nghe nói, đời trước chủ nhân của U Minh Chi Hải thích nhất là dùng máu tươi của ma thần để chưng cất rượu, tạp gia cũng muốn nếm thử một chút.
- Anh, người như vậy là không cần Tiểu Cửu nữa rồi sao?
...
Hai đóa hoa nở.
Ở phía bên địa ngục, bởi vì Đế Thính gầm thét và phun máu mà thoáng cái bầu không khí ở trên đỉnh Thái Sơn đã trở nên khẩn trương lên.
Mà ở phía bên tiệm sách ở dương gian.
Ông chủ Châu thì đang đảo quanh mắt quan sát bốn phía, muốn tìm một thứ gì đó thuận tay để đập cho “Khánh” một trận.
Bởi vì sau khi gia hỏa này đưa tay chỉ về phía lão đạo mà hô lên “Là ngươi”.
Thì vẫn mắc kẹt ở nơi đó.
Biểu cảm biến hóa từ đầu tới cuối theo thứ tự là:
Khiếp sợ.
Rất khiếp sợ.
Cực kì khiếp sợ.
Khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cực kì khiếp sợ đến không gì sánh nổi!
Tiếp theo thì sao?
Sở dĩ không muốn trực tiếp dùng móng tay, là bởi vì lo lắng sẽ làm liên lụy đến Khánh.
Rốt cuộc.
Biểu cảm của Khánh buông lỏng xuống.
Ông ta có chút mờ mịt mà nhìn Châu Trạch.
Nói:
- Anh có biết là tôi nhìn thấy thứ gì không?
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, nói:
- Tôi chỉ biết là nếu như ông lại còn tiếp tục đứng hình như vậy nữa thì tôi sẽ không nhịn được mà muốn đập chết ông.
Khánh cười.
Duỗi người.
Cơ thể bé gái, vươn vai cũng không có gì đẹp mắt.
Nhất là lúc đã biết được kẻ đang chiếm cứ phần chủ đạo bên trong cơ thể là một linh hồn đã già đến không thể già hơn được nữa, một hành động vốn dĩ rất quyến rũ, ngược lại đã lộ ra vẻ vô cùng buồn nôn.
- Tôi đột nhiên cảm giác được, bản thân buông tha, là một chuyện rất anh minh, bởi vì tôi, lại có thể làm chứng nhân cho một màn này.
Vừa nói.
Khánh tay chỉ Châu Trạch.
Nói:
- Anh đã may mắn, chứng kiến lịch sử!
Móng tay trên bàn tay phải của ông chủ Châu dài ra.
Không nhịn được nữa!
Khánh lập tức tiếp tục nói:
- 1,300 năm trước hay là 1,200 năm trước, hoặc là 1,100 năm trước, tóm lại, tôi không nhớ chính xác được, nhưng chắc là hơn ngàn năm đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận