Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 482: Chu Thắng Nam phẫn nộ

Chu Thắng Nam ngẩng đầu.
Trên mặt cô bé hiện lên vẻ hơi nghi hoặc.
Có chút không giải thích được.
Cũng có chút mê man.
Vẻ mặt giống vậy cùng lúc xuất hiện trên mặt những cô bé lệ quỷ bên cạnh.
Chu Thắng Nam giơ tay lên.
Như đang nếm thử.
Lại thất bại.
Người chị kia.
Cô bé không cảm ứng được.
Người chị ấy đã hoàn toàn biến mất.
Biến mất khỏi thế gian này, không lưu lại chút vết tích nào.
- Vì sao... ...
Chu Thắng Nam lầm bầm lầu bầu, cô bé rất không hiểu.
- Vì sao... ... cứ... ... bỏ qua… … như vậy?
Chu Thắng Nam nhìn khắp bốn phía, nhìn đám chị em đứng bên người mình.
Những chị em này không thể trả lời cho cô bé.
Tuổi của cô bé lại quá nhỏ.
Cũng không thể trả lời được.
Người muốn giải quyết vấn đề đã giải quyết xong.
Dường như đây cũng là một loại biện pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng biện pháp này không hề giống với suy nghĩ của Chu Thắng Nam.
Chỉ có điều, rốt cuộc cô bé mong muốn như thế nào, chính cô bé cũng không biết. Bạn rất khó có thể khiến một đứa bé chỉ mới tới tuổi lên nhà trẻ đi tự hỏi nhiều chuyện phức tạp như vậy.
Chu Thắng Nam xoay người, bắt đầu đi ra ngoài.
Cô bé càng đi càng nhanh.
Thân hình như đèn chiếu phim, chợt lóe chợt lóe, một khắc trước còn xuất hiện ở nơi này, ngay sau đó đã xuất hiện ở ngoài trăm mét.
Lúc này, cô bé như u linh trong đêm tối.
Dường như bị tâm tình của Chu Thắng Nam ảnh hưởng.
Tâm tình của đám lệ quỷ chung quanh cũng lập tức hạ thấp xuống.
Chỉ có điều Chu Thắng Nam không nghĩ ra, dường như các cô bé cũng không nghĩ ra, biết rõ là sẽ không nghĩ ra lại còn không ngừng suy nghĩ, nhưng không ai đưa ra dị nghị.
Thế nhưng.
Dường như quá mức đắm chìm trong việc tự hỏi của mình.
Dường như Chu Thắng Nam không chú ý tới.
Khoảng cách giữa đám nữ lệ quỷ và cô bé.
Bắt đầu chậm rãi bị kéo ra.
Vốn là đội ngũ rắn chắc, lập tức trở nên rời rạc.
Đội ngũ.
Không dễ dẫn theo như ngay từ đầu.
Chỉ có điều Chu Thắng Nam vẫn còn đang tiếp tục tự hỏi.
Trong đầu cô bé hiện lên hình ảnh cha mình, mẹ mình, cùng với bà mình.
Cô bé nghĩ tới bọn họ.
Lại càng nghĩ càng không hiểu rõ.
Càng muốn tâm càng loạn.
Càng nghĩ càng phiền táo.
Chợt.
Cô bé ngẩng đầu.
Cô bé nhìn thấy bé gái cách mình xa nhất, đã ở vị trí cách mình hơn 10m.
Cô bé không nói gì, cũng không cảm thấy khoảng cách này có vấn đề gì. Thật ra, cô bé càng muốn mỗi người đều tự đi tìm cha mẹ của mình, không nên đi theo cô bé mãi.
Từ đầu tới đuôi, cô bé vốn không định ước thúc những lệ quỷ này, một chút cũng không có.
Cô bé muốn các bé gái kia có thể tản ra, phân tán tiến vào Thông Thành, chỉ là các cô bé còn rất nhát gan, vẫn theo bản năng không muốn xa rời cô bé, điều này khiến Chu Thắng Nam rất khổ não.
Cũng may.
Hiện tại loại cảm giác không muốn xa rời này đang từ từ phai nhạt.
Mọi người triệt để tản ra.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Chu Thắng Nam chỉ vào một tiệm ăn sáng đã đóng cửa phía trước.
- Em gái, em đi đi.
- Nhớ kỹ.
- Hỏi xong phải trở về.
- Chúng ta.
- Chúng ta đều đang đợi em.
Một bé gái thoát khỏi đội ngũ, đi về phía tiệm ăn sáng, thân hình xuyên vào trong cửa cuốn.
Mọi người cùng nhìn về phương hướng cô bé biến mất, nhìn tiệm ăn sáng này.
Như một đám trẻ có tính tò mò cực mạnh.
Đang chờ câu trả lời chân chính xuất hiện.
Dưới đèn đường.
Từng dãy bé gái tán loạn mà đứng ở chỗ này.
Khiến đèn đường chung quanh đây bắt đầu lóe lên "lúc sáng lúc tối".
... ... ...
Làm việc bán điểm tâm này, nếu chọn được vị trí đắc địa, thật ra có thể kiếm rất nhiều tiền. Nhưng mối làm ăn này lại khiến người ta rất mệt mỏi.
Thường thường mỗi sáng sớm hơn ba giờ, chủ tiệm đã phải rời giường tới tiệm bắt đầu chuẩn bị, bốn năm giờ phải bắt đầu mở cửa kinh doanh, sau đó bận rộn liên tục đến sắp trưa.
Đây là khổ cực chân chính để kiếm tiền.
Lúc này, tuy rằng còn chưa quá khuya.
Nhưng trong phòng ở tầng hai tiệm ăn sáng, một nam một nữ cộng thêm một đứa bé đã ngủ.
Sau nửa đêm phải rời giường bắt đầu làm việc, vì thế giấc ngủ này đặc biệt quan trọng.
Bé gái từng bước từng bước đi tới.
Trực tiếp xuyên qua cửa.
Tiến vào gian phòng.
Trên đất có ba người đang ngủ.
Cha mình.
Mẹ mình.
Còn có em trai của mình.
Cô bé cứ đứng như vậy.
Lúc thì nhìn cha mình.
Lúc lại nhìn mẹ mình.
Sau đó lại cẩn thận mà nhìn em trai mình.
Em trai của mình.
Lớn lên thực sự rất xấu ah.
Còn sứt môi.
Thật sự rất xấu và rất xấu.
Nếu như mình còn sống.
Nếu như cha mẹ không xoá sạch mình.
Hẳn là mình phải xinh đẹp hơn em trai nhiều nhỉ?
Dù sao thì.
Tuy rằng da mẹ đã trở nên thô ráp, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc mẹ còn trẻ mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp.
Bé gái ngồi chồm hổm xuống.
Trong mắt cô bé tràn đầy oán độc.
Trên mặt cô bé cũng bị biểu tình báo thù phẫn nộ bao phủ.
Nhưng cô bé không động thủ.
Vẫn đang chỉ lặng lẽ nhìn.
Càng không ngừng nhìn.
Cha thật rất gầy ah.
Quá gầy.
Là vì mở tiệm bán đồ ăn sáng rồi, mỗi ngày phải bận rộn khổ cực sao?
Làn da của mẹ cũng thật kém sắc, mẹ cũng không lớn, lại tiều tụy như vậy.
Bọn họ khổ cực cỡ này.
Nhất định đều là vì em trai nhỉ?
Đối với bọn họ, hết thảy khổ cực, chỉ cần có em trai đều trở nên đáng giá nhỉ?
Bọn họ.
Thật sự rất yêu con của mình đây.
Em trai.
Thật sự rất hạnh phúc.
- Tí tách... ... Tí tách... ... Tí tách... ...
Giọt giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống.
Sau khi nước mắt rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, lại tiêu tan thành mây khói.
Hẳn là phải tốn rất nhiều tiền để điều trị sứt môi cho em trai.
Tiền giải phẫu hẳn rất đắt nhỉ?
Hẳn cha mẹ cũng đang không ngừng kiếm tiền vì chuyện này.
Thế nhưng... ...
Bé gái nhíu mày lại.
Nếu sinh cả mình ra, cho dù không thể cho mình đến trường, để mình lớn một chút rồi hỗ trợ tiệm.
Cũng không tốn bao nhiêu tiền nhỉ.
Cho nên.
Vì sao.
Vì sao lúc đầu sau khi cha mẹ phát hiện mình là con gái.
Lại trực tiếp dứt khoát khiến mình “biến mất”?
Tại sao vậy?
Em trai.
Quan trọng như vậy sao?
Quan trọng tới mức hoàn toàn chẳng thèm ngó tới mình.
- Vì sao! Dựa vào cái gì!
Bé gái đưa tay.
Bóp cổ em trai mình.
Trên cổ em trai hiện ra vết tích màu xanh.
Hô hấp của em trai cũng bắt đầu trở nên chật vật, nhưng em trai chưa tỉnh lại, em trai cũng không cách nào tỉnh lại.
Vì sao trước đây các người lại chẳng thèm ngó tới tôi!
Vì sao hiện tại các người lại bỏ hết tất cả vì em trai được?
Sinh nam hay sinh nữ.
Thực sự quan trọng như vậy sao?
Vì sao?
Đây là vì cái gì!
Các người muốn yêu em trai.
Các người muốn vứt bỏ tôi.
Tôi muốn một nhà ba người các người hạnh hạnh phúc phúc!
Rõ ràng đáy lòng cô bé tràn đầy lửa giận, nhưng lực đạo trên tay lại đang từ từ yếu bớt, yếu bớt một cách không thể nào khống chế được.
Bé gái buông lỏng tay ra.
Rốt cục hô hấp của em trai cũng bình thường trở lại, giống như chỉ vừa mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi.
Bé gái quỳ sát bên cạnh chiếu, bên cạnh cô bé chính là người nhà của cô bé.
Cô bé trở lại rồi.
Rõ ràng cô bé đã trở lại rồi.
Nhưng cái nhà này sớm đã không còn vị trí của cô bé, thậm chí, căn bản là cô bé không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trong nhà này.
Chậm rãi.
Bé gái nằm xuống sát biên giới chiếu.
Cô bé vốn chỉ muốn tới tìm một đáp án.
Mà bây giờ.
Cô bé chợt phát hiện.
Đáp án là gì cũng không có ý nghĩa gì.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn thấy người cha ngủ bên cạnh mình, lại nhìn người mẹ ngủ ở một bên mình, cô bé nở nụ cười.
Cô bé cúi đầu nhìn em trai đang ngủ bên cạnh mình, nụ cười của cô bé càng thêm rực rỡ.
- Cha... ... mẹ... ... em trai... ... một nhà chúng ta... ... ngủ chung... ...
- Em trai... ... em phải ngoan đó... ... cha và mẹ... ... thực sự rất thích em... ...
Bé gái nhắm nghiền hai mắt.
Thân hình của cô bé cũng đang từ từ tiêu tán.
Như một luồng khói xanh.
Không biết hồn cô bé đã đi về nơi nào, dứt khoát tiêu tán biến mất khỏi nơi này.
Trên đường cái, Chu Thắng Nam vẫn ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai cầm lấy đầu của mình, ngồi chồm hổm xuống.
- A a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Chu Thắng Nam bắt đầu thét chói tai.
Vào đêm khuya, tiếng rít chói tai ấy không ngừng vang vọng trên đường phố.
Vì sao.
Vì sao.
Không nên là như vậy, không nên là như vậy.
Hình cảnh cha mình, mẹ mình, bà nội mình chết thảm xuất hiện trong óc cô bé, không ngừng hiển hiện.
Vì sao các người không đi giết?
Vì sao các người không trả thù?
Vì sao các người cam tâm tình nguyện để mình biến mất?
Vì sao các người cứ dứt khoát mà được giải thoát như vậy!
Các người!
Ngu dốt! ! !
Vẫn là.
Mình khờ?
Chu Thắng Nam có chút không dám tin nhìn hai tay mình, trên tay có không ít tóc của cô bé, cô bé mới vừa nhổ xuống.
Cô bé đứng lên.
Nghễnh đầu.
Nhìn đám bé gái bên cạnh mình.
- Không nên từng bước từng bước mà rời đi... ...
Giọng nói của Chu Thắng Nam có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Ở cùng một chỗ, chúng ta cùng đi có được không?
Gần trăm bé gái cùng gật đầu.
Trong mắt các cô bé bị Chu Thắng Nam cảm nhiễm, cũng đều nổi lên màu đỏ.
- Chúng ta đi vào chung.
- Đi.
- Nghiêm phạt bọn họ.
- Có được hay không?
Đám bé gái tiếp tục gật đầu, như nguyên một đám rối gỗ.
Trong thế giới quan đơn giản của đứa bé.
Nhìn thấy những đứa bé khác có gì, các cô bé cũng muốn có cái đó.
Nhìn những đứa bé khác làm gì, cô bé cũng muốn làm cái đó.
Những thứ bé gái này.
Là bạn của Chu Thắng Nam.
Cho nên.
Trong lúc cô bé phát hiện các cô bé khác từng bước từng bước mà trở lại trong nhà mình, sau đó không hề làm gì cả, trái lại còn chủ động hóa giải được chấp niệm của mình thì.
Chu Thắng Nam bắt đầu luống cuống.
Vì sao?
Vì sao chỉ có mình để các chú giết mẹ mình, để các chú giết cha và bà nội mình.
Vì sao các người lại không?
Lẽ nào tôi khác với các người?
Không thể nào!
Không nên!
Cũng không thể!
Chúng ta giống nhau.
Là giống nhau.
Chúng ta là chị em, không phải sao?
Không có lý do gì, không thị phi, không ích kỷ, đây là thế giới quan đơn thuần của các cô bé.
Mặt của Chu Thắng Nam bắt đầu vặn vẹo.
Cô bé không cho phép mỗi gia đình chỉ có một người đi vào, lần này, bọn họ phải cùng đi, phải cùng đi!
Khiến em trai, cha mẹ, người thân trưởng bối của người chị em kế tiếp.
Bị giết sạch!
Chúng ta là bạn bè.
Chúng ta hẳn phải như nhau!
- Giết bọn chúng đi!
Chu Thắng Nam siết chặt nắm đấm của mình.
Tất cả bé gái cùng nhau siết chặt nắm đấm của mình.
Sát khí.
Lẫm liệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận