Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 721: Tiến hành tổng thể triệt để! (2)

Châu Trạch chỉ cảm thấy thân thể run lên.
Giống như có thứ gì đó chen vào trong đầu óc của mình, rất khó chịu.
Nhưng anh vẫn kiềm chế bản năng của bản thân.
Anh rõ ràng.
Một khi bản thân lộ ra cảm xúc và ý đồ phản kháng gì.
Quỷ hồn khó khăn lắm mới sàng lọc được nhập vào thân thể mình.
Khẳng định không lưu lại được một giây!
Máu thịt trong tay trái của luật sư An đã rút đi, lộ ra xương trắng lành lạnh, anh để xương tay của mình lên trên trán ông chủ, nói khẽ:
- Ông chủ.
- Thả lỏng, thả lỏng, ngàn vạn lần đừng dùng lực, khống chế bản thân.
- Tôi còn muốn tiếp tục uống cà phê.
- Cũng không muốn bị thái sơn đè xuống dưới thành ông già ngốc nghếch.
Giọt mồ hôi đang nhỏ xuống từ hàm dưới của luật sư An, một nửa vì trời nóng ẩm, một nửa bởi vì sợ.
Anh biết trong cơ thể ông chủ có cái gì.
Tuy rằng hiện giờ vị kia không ở đây.
Nhưng ngọn thái sơn này.
Trấn áp mình chỉ là chuyện trong giây lát.
Trong đầu luật sư An bắt đầu hiện lên vài cảnh phim, làm người thiết kế ảo cảnh, trong lòng anh tự nhiên phải có hình dung đại khái hoàn cảnh muốn thiết kế.
Cũng may.
Lần này anh đã chuẩn bị đầy đủ.
Theo lực lượng của mình chậm rãi thẩm thấu vào trong nhận thức của Châu Trạch.
Ảo cảnh cũng chậm rãi được bố trí lên.
Tiếp theo.
Không cần mình làm gì nhiều.
Anh cũng không dám làm nhiều cái gì.
Cho dù phim ảnh trong nước lúc đầu hay một vài hình ảnh chiến tranh hiện tại, tay xé giặc ngoại xâm này còn khoa trương hơn Marvel tương đối nhiều.
Luật sư An cũng không dám máy móc, lỡ như vẽ hổ không thành ra vẽ chó thì phiền toái.
Anh chỉ cần cung cấp một hoàn cảnh giống vậy.
Tiếp theo.
Phải dựa vào vong hồn của vị mới vừa nhập vào ông chủ nhà mình đi hỗ trợ thay vào và bổ sung.
- Khai!
Xương tay của luật sư An đâm vào trán Châu Trạch.
Lúc này trên trán Châu Trạch chảy ra một vệt máu tươi.
... ...
Nặng nề.
Đè nén.
Ẩm ướt.
Thống khổ.
Châu Trạch chỉ cảm thấy từng cảm xúc này đang không ngừng cọ rửa bản thân.
Bàng hoàng.
Tuyệt vọng.
Thê lương.
Gần như khiến cho anh nổi đóa!
Bực tức.
Oán hận.
Không cam lòng.
Gần như khiến bản thân trầm luân!
Nếu không phải trong tiềm thức khắc chế bản thân không phản kháng.
Khả năng tất cả xây dựng nơi này đều trực tiếp dập nát!
Chậm rãi.
Châu Trạch mở mắt ra.
Anh nhìn thấy bọt nước.
Anh nhìn thấy mưa.
Nhìn thấy con đường lầy lội.
Thấy phía trước.
Từng bóng dáng mỏi mệt.
- Đoàn trưởng, đoàn trưởng! Đoàn trưởng, đoàn trưởng!
Có người đang gọi mình.
Chau Trạch xoay người.
Nhìn về phía sau mình.
Nơi đó.
Là một đám phế tích sau nổ mạnh.
Mơ hồ có thể thấy được một ít hài cốt mới vừa bị vũ khí hạng nặng nổ tan, còn có từng mảng xe tải đang thiêu đốt.
Đây là vì rút lui tiêu hủy vũ khí vật tư sao.
Châu Trạch định nghiêm túc đi suy xét, lại phát hiện đầu váng mắt hoa một trận, tất cả trước mắt dường như bắt đầu trở nên mơ hồ không chân thực, Châu Trạch lập tức dừng suy xét.
Anh không thể quá phát lực.
Không thể.
- Đoàn trưởng, mọi người đi đi, chúng tôi đã không xong, không cần mang theo chúng tôi, mang theo chúng tôi, mọi người không đi được ai.
Lúc này Châu Trạch mới phát hiện.
Trong vài cái lều cỏ giản dị trước mặt mình.
Người nằm ngồi trên đất.
Mọi người đang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình.
- Đoàn trưởng, lưu lại một thùng xăng cho chúng tôi, mọi người đi nhanh lên, đi nhanh lên đi.
- Đúng vậy đoàn trưởng, đi nhanh lên đi.
- Đoàn trường, bị bại như vậy không cam lòng, thật sự không cam lòng!
- Muốn đánh về đoàn trưởng, muốn đánh về...
- Sao lại bị đánh bại như vậy, sao lại bị đánh bại như vậy chứ...
Tiếp theo.
Dường như là hỗn độn ngây ngốc.
Châu Trạch cảm thấy trời đang xoay tròn, đất đang rung chuyển.
Không biết qua bao lâu, mới cuối cùng bình tĩnh lại.
Quay đầu lại.
Phát hiện mình đã đi rất xa, đi tới trên sườn núi.
Mà xa xa, lại dâng lên khói đen cuồn cuộn.
Tầm mắt của Châu Trạch lại mơ hồ.
Là nước mưa.
Cũng là nước mắt.
Nơi đầm lầy, khó có được một chỗ khô ráo.
Oanh Oanh ngồi xuống trên tảng đá, nhìn về phía ông chủ đang khoanh chân ngồi dưới đất, nhất là chú ý đến vị trí chỗ hai chân ông chủ đã tích một tầng nước bùn, quần áo đã sớm ướt đẫm.
Nghĩ đến ông chủ nhà mình yêu sạch sẽ nhất, nhưng bây giờ lại như vậy, theo bản năng Oanh Oanh cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng rõ ràng, bây giờ mình không thể làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem.
Xương tay của luật sư An thỉnh thoảng lại di chuyển trước mặt Châu Trạch, anh cũng chậm rãi nhắm mắt lại, đang duy trì ảo cảnh này, thật ra anh mới nguy hiểm nhất, hễ ông chủ không khống chế được, cho dù chính là theo bản năng “Phản kích” phá vỡ ảo ảnh.
Anh sẽ trực tiếp thành lão già ngây ngốc.
Hiện thực đang nhảy múa trên mũi đao, thật má nó kích thích!
Ngọn thái sơn sâu trong linh hồn ông chủ, anh không phát hiện, nhưng cảm giác được, hương vị nguy nga và mênh mông này khiến cho anh không dám làm càn, chỉ cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận.
Hứa Thanh Lãng đứng ở đó, cầm điếu thuốc điện tử trong tay, hít vào lại phả ra, đôi mắt tản ra ánh sáng màu xanh nhạt thỉnh thoảng lại quét nhìn bốn phía.
Quan hệ của anh và Châu Trạch chưa tính là công nhân và ông chủ đơn thuần, khi anh mở tiệm mì, Châu Trạch cũng vừa mượn xác hoàn hồn trở về mở hiệu sách, hai người xem như quan hệ bé nhỏ.
Anh không biết vất vả, tận tâm tận lực giúp Châu Trạch hộ pháp, giống như lúc trước khi mình phong ấn hải thần ở tiệm mì, Châu Trạch cũng lái xe đứng trên đường cái bên ngoài trông nom.
Oanh Oanh bĩu môi.
Cô cảm thấy kể từ sau khi ông chủ trở về từ địa ngục đã thật sự thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn thích buổi sáng thức dậy phơi nắng uống cà phê đọc báo như trước.
Nhưng so với trước kia
Vẫn có chút khác biệt.
Lui một vạn bước mà nói, nếu là ông chủ trước kia, sao có thể đồng ý vạn dặm xa xôi đến đây được?
Ông chủ thích sạch sẽ.
Oanh Oanh mím môi, đứng lên, trong lòng hơi phiền muộn.
Nếu ông chủ có thể luôn luôn lười nhác thanh nhàn như vậy, luôn luôn ở lại trong hiệu sách với mình, bản thân tận tâm hầu hạ anh, cuộc sống này tốt đẹp bao nhiêu.
Đây chỉ là tâm tư của phụ nữ, chỉ dám suy nghĩ trong lòng mà thôi, cũng không thể nói ra được.
Oanh Oanh chỉ vui vẻ với đơn thuần, chứ không ngốc.
Dù sao số tuổi hai trăm năm đặt ở đó, lại đã sống ở đô thị hơn một năm thứ nên quen thuộc nên hiểu biết cũng đều rõ ràng.
Người sống một đời, cho dù đã chết thành quỷ, cũng cuối cùng khó có thể luôn thoải mái nhàn nhã mãi.
Oanh Oanh rõ ràng.
Cho dù Bạch phu nhân bị mình đánh mất hồn mất vía.
Nhìn như hai trăm năm phiêu bạt tự do, cũng tuyệt đối không phải tự do chân chính.
Như theo lời lão già trong tranh nói, Bạch phu nhân bị quân Thanh bắt được ở khu vực Thông Thành, dìm chết trong sông Hào.
Nhưng quan tài của mình là có chuyện gì?
Thân thể của mình, chính là của Bạch phu nhân.
Còn có vì sao trong quan tài lại có nhiều vật chôn theo như vậy?
Vừa nghĩ như vậy.
Có thể kể cả chuyện năm đó phu nhân bị quân Thanh bắt, chân tướng này rốt cuộc là gì cũng có chút ý vị sâu xa.
Suy nghĩ đến chuyện này cũng không phải bởi vì Oanh Oanh nhớ Bạch phu nhân hay trong lòng thấy có gì áy náy.
Phu nhân muốn tính toán ông chủ.
Vậy bản thân khẳng định phải diệt trừ bà ta.
Oanh Oanh không cảm thấy mình làm sai rồi.
Cô chỉ cảm thấy chuyện của Bạch phu nhân dường như không đơn giản như vậy, cho dù bà ta đã mất hồn mất vía.
Đột nhiên.
Oanh Oanh chợt nhíu mày.
Đứng lên.
Nhỏ giọng nói:
- Có sương mù.
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận