Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1457: Ánh nhìn chết chóc (2)

Đương nhiên, thuốc lá này, cũng không thể hút ở ngay trước mặt những người khác của tiệm sách được, nếu không thì ông ta vẫn sẽ bị nói.
Lão đạo đi ra khỏi phòng bệnh, đi vào phòng vệ sinh của tiệm thuốc.
Phòng vệ sinh của tiệm thuốc cũng không nhỏ, dù sao cũng không phải chỉ có bản thân bác sĩ và y tá của tiệm thuốc sử dụng, thỉnh thoảng cũng sẽ có bệnh nhân dùng, ở trong nhà vệ sinh nam có bốn cái bồn tiểu, bốn cái hố ngồi xổm.
Lão đạo đi vào trong một phòng ngồi xổm.
Cởi thắt lưng ra.
Ngồi chồm hổm xuống.
Điều chỉnh tư thế một chút.
Ưm ưm ưm~
Đây là khúc nhạc dạo.
Giống như là vận động viên đang làm nóng người trước khi thi đấu vậy.
Sau đó.
- Ba!
Châm một điếu thuốc.
Lúc người đi vào nhà vệ sinh, thông thường đều có thể cảm ứng được một loại cảm xúc nội tâm yên bình khó có được trong một ngày.
Lúc này, hút thêm một điếu thuốc, dưới hiệu quả gấp đôi, phảng phất như đã siêu thoát ra khỏi trần thế, trực tiếp bay ra khỏi vũ trụ rồi.
Nếu như lúc này, lại lấy điện thoại di động ra, lật một quyển tiểu thuyết ra xem một chút.
Chậc chậc.
Dưới tác dụng gấp ba.
Phảng phất như cả người đều đã được thăng hoa rồi.
...
Trong phòng bệnh.
Thiếu niên ôm chuối tiêu tiếp tục mê sảng.
Nhưng dần dần.
Từ trên người cậu ta, bắt đầu có một cái bóng màu đen bắt đầu tràn ra ngoài, giống như một con người, nhưng người này lại thiếu mất một tay.
Khi bóng người thiếu mất một tay này xuất hiện, nhiệt độ ở bên trong phòng bệnh cũng nhanh chóng hạ xuống.
Khánh biết rõ đây là cái gì.
Tối hôm qua, khi cái bóng ông già cố ý tìm đến giết người kia xuất hiện, quả thật cô ta không biết lai lịch của nó.
Nhưng khi nó xuất hiện từ trên người trước mắt này.
Cô ta đã hiểu rõ.
Đây là một lệ quỷ trong địa ngục, hơn nữa còn là lệ quỷ có cấp độ rất cao, trong khốc hình không ngừng lặp lại bên trong địa ngục, nhưng vẫn có thể duy trì được thần hình bất diệt như vậy, thậm chí lại còn càng có vẻ ngoan cường hơn, có chút giống như Tôn Đại Thánh vào lò bát quái phiên bản ăn mày đi.
- Những gã mang đai đỏ thông thường, cũng không tư cách này.
Khánh biết rõ, đây là có đại năng giả, cưỡng ép dung nhập con lệ quỷ siêu cường này vào trong cơ thể của đối phương với thân phận hộ pháp, coi như là một vệ sĩ kề bên người.
Lúc này.
Vào thời điểm tâm thần thiếu niên không minh mẫn.
Không biết phải làm sao.
Vệ sĩ này sẽ đột nhiên tự mình đi ra ngoài.
Vốn dĩ Khánh cũng không dự định ra tay.
Đã một năm qua, cô ta vẫn chỉ là một người xem mà thôi.
Nhưng khi cô ta cảm ứng được khí trên người lệ quỷ này lại trực tiếp khóa lại ở trên người vị đang ở bên trong nhà vệ sinh của tiệm thuốc.
Khánh đã ngồi không yên.
Khánh không cảm thấy vị đại nhân vật kia cao đến mức khiến cho cô ta ngẩng đầu lên cũng không thể trông thây được kia sẽ bị loại vật này uy hiếp.
Nhưng cô ta biết rõ.
Nếu như vào thời điểm cô ta có thể giải quyết giúp ngài ấy mà lại không giải quyết.
Rất có thể sẽ khiến cho vị đại nhân vật kia tức giận.
Lệ quỷ xuống giường, bắt đầu đi về phía vách tường bên kia, đi xuyên qua bức tường kia, sẽ đi qua được, chính là nhà vệ sinh rồi.
Khánh ngồi thẳng người.
Thời gian một năm qua.
Đủ để cô ta khôi phục được một phần nào rồi.
Nhưng con lệ quỷ siêu cấp này tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó gì, không phải là một mình cô ta không giải quyết được, nhưng sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ tạo nên ảnh hưởng đối với hoàn cảnh chung quanh.
Vào lúc này.
Khánh mở miệng nói:
- Lương.
“Thi thể số một” nằm ở trên chiếc giường ở sát cửa mở mắt ra.
- Hữu.
“Thi thể số hai” nằm ở trên chiếc giường kế đó cũng mở mắt ra.
Hai vị đại lão của đội chấp pháp đã nằm thi ở đây suốt một năm, dưới tiếng gọi này, trực tiếp tỉnh lại.
Đồng thời.
Thân thể của bọn họ cũng từ tư thế nằm ngang trước đó mà chậm rãi ngồi dậy.
Thật ra thì.
Bọn họ đã sớm tỉnh.
Chẳng qua là ở chỗ này.
Tỉnh so với bất tỉnh, cũng không khác nhau gì cả.
Lệ quỷ đang chuẩn bị đi xuyên tường đến chỗ nhà vệ sinh.
Lại đột nhiên cảm giác được cảm giác căng thẳng trong lòng.
Lệ quỷ từ từ quay đầu.
Nhìn về phía sau lưng của mình.
Ở sau người của nó.
Hai đứa bé trai và một đứa bé gái.
Dùng một tư thế giống nhau mà ngồi ở trên giường.
Ánh mắt.
Thẳng tắp và khóa ở trên người nó.
Trong phòng bệnh, cây kim rơi cũng nghe được tiếng động, mang theo một loại kiềm chế khiến cho người ta tê cả da đầu.
Đây là.
Một thứ đến từ tập thể ba vị đại lão đến từ đội chấp pháp.
Ánh nhìn chết chóc…

Lệ quỷ, ở địa ngục, thật ra thì thực sự không có nhân quyền gì cả, không đúng, là quỷ quyền.
Cho dù là ở dương gian, bọn họ có thể có vốn liếng để đi gây sóng gió.
Nhưng ở địa ngục, lệ quỷ ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện những vị đang ngồi đầy ở bên trên, mới thật sự là “lệ quỷ”.
Dù là nó có là lệ quỷ ưu tú nhất được lựa chọn từ những lệ quỷ ưu tú, nếu không, nó cũng sẽ không bị Đế Thính đem ra làm vệ sĩ cho người chuyên tắm rửa cho mình.
Nhưng có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa.
Đối mặt ba vị đại lão mà bản thân bọn họ đã toát ra hơi thở của đội chấp pháp như thế này.
Con lệ quỷ ưu tú này.
Vẫn là nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng mà xoay người, lại chầm chập quay trở lại mép giường, lại leo lên trên giường bệnh, lại quay đầu nở một nụ cười kín đáo mà không mất sự nịnh nọt với ba vị đại lão.
Lại lần nữa, chìm vào bên trong cơ thể của thiếu niên.
Tới từ đâu, thì trở về nơi đó.
Đây là kết quả tốt nhất, Khánh không muốn gây ra động tĩnh quá lớn ở nơi này.
Thân phận của thiếu niên này, không đơn giản.
Còn một nguyên nhân khác chính là, lão đạo đã từng nói rất nhiều lần, muốn bình an yên ổn.
Ngay sau đó.
Khánh khẽ gật đầu một cái.
Lương và Hữu từ từ nhắm mắt lại, ngã ra phía sau, lại nằm ở trên giường bệnh.
Hô hấp chấm dứt, nhịp tim tạm ngừng, tiếp tục nằm thi.
Phòng bệnh.
Khôi phục sự yên tĩnh.
...
- A ~~
Châu Trạch nhẹ nhàng duỗi người.
Cầm lấy cà phê, uống một ngụm.
Cà phê đậm đà phối hợp mới vị nước đường ngọt ngấy còn đậm đà hơn, khiến cho cà phê quý giá đã bị mùi vị nước đường nghiền nát trong nháy mắt.
Càng uống.
Càng thương tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận