Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 791: Chó giữ nhà ưu tú nhất!

Chất lỏng màu xanh không ngừng nhỏ xuống.
Tản ra mùi thơm mê người.
Khiến cho người ta mê say, khiến cho người ta say mê.
Mang theo một cảm giác khiến Châu Trạch như đã từng quen biết.
Nhưng khi Châu Trạch định giơ tay chạm vào chất lỏng này.
Lại phát hiện bản thân vốn không thể đụng vào chúng.
Chúng giống như vòng quanh bản thân.
Hoặc là nói.
Chúng nó không để ý đến mình.
Châu Trạch hơi bất đắc dĩ.
Anh đứng trên đất.
Vẫn luôn ngẩng đầu.
Anh đang chờ.
Lại chờ.
Chờ đợi tử vong, chờ đợi cảm giác tiêu tán.
Thật ra rất không dễ chịu.
Nhưng trước mắt.
Trừ bỏ chờ đợi ra.
Anh đã không có việc gì khác để làm.
Anh thậm chí cảm thấy mình vốn nên sớm chết rồi, lại không biết bởi vì nguyên nhân gì, khiến cho mình bị ngưng lại ở đây.
Có lẽ ý thức đã sớm nên tiêu tán.
Một chuyến giao thông công cộng cuối cùng thuộc về mình kia.
Đã đợi từ lâu.
Nhưng người bán vé lại chậm chạp không tới.
Chờ, lại chờ.
Nhìn những chất lỏng màu xanh này thấm xuống dưới chân mình, bạn biết chúng nó xuất hiện, bạn cũng nhìn thấy chúng nó có rất nhiều, nhưng không có giọt nào thuộc về bạn.
Giống như một người cực kỳ đói.
Cách thủy tinh chống đạn nhìn tiệc tối long trọng bên trong kia.
Châu Trạch thậm chí muốn nằm xuống.
Nhắm mắt lại.
Coi như không nhìn thấy, coi như không cảm giác đến.
Đây là một kiểu hành hạ tinh thần.
Mình có thể làm được.
Cũng chỉ còn lại đối đãi tiêu cực.
Cũng may.
Không đợi bản thân triệt để tiêu cực.
Một giọt chất lỏng màu anh.
Giống như bố thí rơi lên trên trán mình.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Đột nhiên cảm thấy bầu trời đều quang đãng.
Vạn sự khởi đầu nan.
Khi chất lỏng màu xanh bốn phía từ giọt nước nhỏ hóa thành nước sông cuồn cuộn mênh mông.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba, giọt thứ tư... ...
Châu Trạch cảm thấy mình giống như tên ăn xin cầm thau nhựa ngồi dưới cầu vượt.
Đợi người có lòng tốt đi ngang qua dễ dàng bị lừa ném cho mình một đồng hai đồng.
Nhưng mà.
Ít nhất còn có thể tích tiểu thành đại.
Khi trên đầu mình đã là một mảnh màu xanh.
Châu Trạch không kìm lòng được nhắm mắt lại.
Anh giống như cảm giác được gió, cũng giống như cảm giác được nhiệt độ.
Đây là biểu hiện của ý thức đang khôi phục và một lần nữa lớn mạnh.
“Rầm rầm... ...”
Như mở cống thoát nước.
Một con sóng mang theo hạnh phúc đập thẳng tới.
Để hạnh phúc đến cường bạo bạn.
Là cảm giác hạnh phúc ra sao?
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy mình vui vẻ đến gần như choáng rồi.
Anh bắt đầu lơ lửng, cũng bắt đầu lắc lư.
Anh cảm giác mình giống như từ rượu đỏ tụ tập trong biển rộng.
Ngồi thuyền buồm theo gió phiêu lãng.
Thuyền trong hạnh phúc.
Không có thuyền, lại là hạnh phúc lớn hơn nữa.
Tiếp tục.
Lực lớn hơn một chút.
Đừng dừng!
Đây là ý niệm trong lòng Châu Trạch.
Anh khát rất lâu, cũng đói bụng thật lâu.
Một lần này.
Anh muốn ăn no nê.
Trong ý thức.
Xuất hiện cảm giác ấm áp.
Khiến cho người ta thoải mái đến khó có thể kiềm chế.
Anh rõ ràng không mở mắt ra.
Nhưng trước mắt.
Lại xuất hiện ánh sáng màu trắng.
Ánh sáng này.
Càng ngày càng chói mắt.
... ...
Khi ánh sáng chậm rãi mạnh đến một cực điểm.
Bốn phía ngược lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh khác.
Trong lòng Châu Trạch xuất hiện cảm giác chờ mong bao nhiêu.
Bởi vì bên người mình.
Không còn là màu trắng đơn điệu đến làm cho người ta tuyệt vọng.
Trong ngục giam và quân đội đều có trừng phạt “Giam kín”.
Người chưa từng trải qua rất khó tưởng tượng nổi đây là trừng phạt như thế nào.
Mà trong khoảng thời gian này tới nay.
Thật ra Châu Trạch vẫn luôn hưởng thụ “Cấm đoán” tổng thống xa hoa chí tôn cấp cao nhất.
Có gió.
Hơn nữa gió còn rất nhiều.
Xen lẫn với mùi máu tươi nồng đậm.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Tính thích ứng của ánh mắt người rất mạnh.
Ban đêm khi bạn vừa tắt đèn, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy bốn phía hoàn toàn tối đen, nhưng dần dần thích ứng rồi, vẫn có thể thấy được vài thứ.
Mà lúc này, chính là đêm đen biến thành ban ngày, cũng cùng một đạo lý.
Châu Trạch cảm thấy mình đang ngồi ở một chỗ.
Hai tay cũng chống lên chỗ kia.
Chốc lát.
Anh cuối cùng nhìn thấy.
Anh thấy dưới chân mình.
Từng chồng xương trắng kia.
Nhìn thấy đầu lâu hai tay mình chống lên.
Đúng vậy.
Quen thuộc.
Quả thật quá quen thuộc.
Kể cả nham thạch nóng chảy thỉnh thoảng bốc lên quay cuồng.
Đều thuận mắt như vậy.
Tất cả của tất cả, đã không thể dùng giống như đã từng quen biết để hình dung.
Quả thật giống như:
Về nhà.
Đây là, vương tọa xương trắng!
Nơi này, là biển âm u!
Là anh đã tỉnh sao?
Sao anh lại tỉnh lại?
Cứng đầu?
Tên ngốc?
Ngốc ngốc?
Châu Trạch thầm gọi vài tiếng trong lòng.
Nhưng vẫn không nhận được đáp lại “Tiếng lắp bắp” như tiêu chuẩn kia.
Giống như chỉ có một mình ở đây đóng kịch một vai.
“Bốp!”
A.
Không chỉ có một mình mình.
Châu Trạch nhìn thấy.
Ở trước mặt mình.
Cũng chính ở phía dưới vương tọa xương trắng, có một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đang ngồi đó.
Trước mặt người đàn ông đặt một bàn gỗ nhỏ, trên đó có rượu và mấy món điểm tâm.
Bởi vì hai người có chênh lệch độ cao rất rõ ràng.
Khiến cho Châu Trạch có một cảm giác đang nhìn xuống anh ta.
Đây có lẽ là lý do vì sao lúc trước tên ngu ngốc cứng đầu để nhiều ma thần chồng vương tọa cao lên như vậy đi.
Bởi vì tên ngu ngốc cứng đầu thích tư thế mình ngồi ở bên trên.
- Đừng tức giận, thật sự đừng tức giận, chọc tức thân mình, rất không đáng giá.
Người đàn ông uống một ly rượu, lắc đầu, vẻ mặt thật giả bộ, động tác thật tỏ vẻ, thoạt nhìn cả người đều rất vờ vịt.
Giống như.
Lần đầu tiên nhìn thấy người kia.
Châu Trạch cũng rất chán ghét đối phương.
Một chán ghét bẩm sinh, một loại cảm giác không hề có nguyên nhân, chính là nhìn anh ta cực kỳ chán ghét.
Rất nhanh.
Châu Trạch nhớ ra rồi.
Hình ảnh này.
Rất quen thuộc.
Đây là tình cảnh trong bức tranh treo trong nhà bằng đất của Mộc Thừa Ân!
- Anh cũng đã lưu lạc thành như vậy rồi, còn có gì để tức giận chứ?
- Nhiều năm như vậy.
- Bao nhiêu mưa gió.
- Trốn đông trốn tây, đều đã qua rồi.
- Sao còn không nhìn ra chứ?
Người đàn ông tự rót rượu cho mình, trong lời nói mang theo ý đồ “Ông đây muốn tức chết mày”.
Đây dường như rất có tác dụng với tên ngu ngốc cứng đầu, bởi vì tên ngu ngốc cứng đầu chính là có tính khí này, anh không cần bạn quanh co lòng vòng, ngấm ngầm hai người, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Chỉ cần bạn cho anh một câu “Sát bút”.
Anh sẽ lập tức xông lên liều mạng với bạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận