Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1359: Cự tuyệt đánh bạc và ma túy! (2)

Hơn hai mươi phút sau.
Xe ngừng lại ở cửa của KTV được trang hoàng rất cao cấp.
Vừa mới xuống xe.
Thì có hai tiểu ca trẻ tuổi mặc đồng phục đi tới.
Thân thiết chào hỏi,
- Anh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?
Luật sư An nâng tay đưa hai thùng pin mà mình xách theo cho một tiểu ca ở bên cạnh.
Tiểu Ca mỉm cười đưa tay nhận lấy đi.
Ahhh, thật nặng!
- Không có hẹn trước.
- Xin lỗi, ở nơi này của chúng tôi không hẹn trước là không…
- Nạp bao nhiêu có thể có thẻ vàng?
Ánh mắt của hai tiểu ca mặc đồng phục sáng lên, trong nháy mắt trở nên càng thêm nhiệt tình hơn so với trước kia.
Đối với những nơi như thế này, luật sư An đều đã quen cửa quen nẻo hết rồi, giống như đi về nhà vậy.
Phải biết khi còn sống, luật sư An cũng là con nhà giàu vào thời kỳ dân quốc ở Quảng Châu, tuy nói sau đó gia cảnh sa sút, nhưng lúc đó mấy thứ như ăn uống chơi gái đánh bạc, có thứ nào mà không rành rẽ chứ?
Có lúc.
Luật sư An cũng cảm giác bản thân thật sự là một người không dứt được quá khứ.
Suy cho cùng, cho dù ai đó muốn duy trì được sở thích hứng thú đến lâu như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, không phải là một người cực kì có nghị lực thì không thể làm được.
Người đàn ông trung niên vẫn luôn bày ra dáng vẻ có chút thiếu hiểu biết.
Bị luật sư An một đường kéo vào trong.
Chờ sau khi ngồi vào trong gian phòng riêng.
Một hàng khoảng chừng hai mươi cô gái cao thấp mập ốm đủ cả mặc váy dài màu đen đi vào, bắt đầu tuyển tú.
- Hoan nghênh đến chơi ở Vạn Li Hối, rất vinh hạnh có thể được phục vụ ngài.
Lông mày của luật sư An cũng giương lên rồi.
Hạc Cương không được tính là thành thị lớn, dân số và quy mô của nó đều nhỏ hơn Thông Thành rất nhiều rất nhiều, nhưng có một chuyện phải nói, tài nghệ của mấy cô em nơi này cũng thật khá.
- Đến, một người chọn hai đi.
Luật sư An đưa tay chọt chọt cánh tay của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày.
Trong gian phòng phát ra bài ca suy đồi.
Ahh, anh ơi, anh ơi em muốn…
Cũng không biết đây là bài ca gì nữa.
Cộng thêm sự huyên náo và đám oanh oanh yến yến ở nơi này, khiến cho anh ta theo bản năng khó mà thích ứng được.
- Sẽ không chọn đi…
- Số chín và số tám, đến đây, ngồi lại đây.
- … - Người đàn ông trung niên.
Luật sư An cũng chọn hai người.
Tiếp theo thì bắt đầu ca hát.
Luật sư An hỏi một công chúa ở bên cạnh:
- Nơi này của các người có hút chân không không?
- Không có, xin lỗi…
- Được rồi, không có chuyện gì, đến, uống rượu, chơi xúc xắc.
Thỉnh thoảng luật sư An hát vài bài, ngược lại có một em gái hát không tệ, vẫn để cho cô ta hát để duy trì bầu không khí.
Sau khi chơi đùa được một lúc.
Nhìn thấy người anh em này vẫn luôn không quá cởi mở.
Lộ ra dáng vẻ rất gò bó.
Luật sư An lại đưa tay ra hiệu với số tám ở bên cạnh, móc ra ra hai ngàn từ trong túi tiền đưa cho cô ta, chỉ chỉ người anh em ngờ nghệch đang ngồi ở bên kia uống rượu ở bên kia, đến cả trò xúc sắc mà anh ta cũng không chơi.
Sau đó lại chỉ chỉ phòng vệ sinh.
Nói:
- Xong chuyện sẽ được hai ngàn.
- Cảm ơn anh.
Số tám lập tức kéo cánh tay của người đàn ông trung niên đứng dậy.
Người đàn ông trung niên có chút không giải thích được.
Cứ như vậy bị kéo đến gần phòng vệ sinh.
Khóe miệng luật sư An lộ ra một nụ cười.
- Anh à, uống rượu.
Luật sư An chạm ly với đối phương một chút, nâng ly uống.
- Anh, các anh mua nhiều nhiều pin như vậy để làm gì vậy?
Hai cái thùng đựng đủ loại hình pin cũng đã được mang vào trong gian phòng riêng, đặt ở nơi đó quả thật nhìn rất bắt mắt.
- À, thích chơi đồ đạo cụ thôi, đồ chơi đủ loại hình thức, kích thước và công suất khác nhau, người bạn kia của tôi là người thích sưu tầm, chơi nhiều lắm, thường đến Nhật Bản quét hàng.
- Cô có hứng thú thử một chút không?
- Anh à, anh thật xấu quá đi.

Trong nhà vệ sinh.
Có một cái bồn rửa mặt lớn.
Số tám nhanh chóng lấy ra một cái ba con sói, đồng thời nói:
- Anh trai à, phải mang nhé.
Vừa nói sau đó xoay người chuẩn bị cởi quần.
Vào giờ khắc này.
Có một người gần như đang muốn sáng tạo nên lịch sử.
Đó chính là vị em gái người bình thường ở trước mắt này.
Nếu như mượn dùng cảm giác của đoạn kết phim “Titanic” để diễn tả.
Lúc cô ta lớn tuổi, lúc ngồi ở bên mép giường kể lại chuyện xưa với cháu ngoại của mình.
Có thể nói:
- Bà ngoại của con ấy, năm đó, cách lúc cởi được quần của Diêm Vương gia, chỉ thiếu chút nữa mà thôi.
Đồng thời.
Có một người.
Đã sáng lập lịch sử.
Hẳn là trước đó chưa từng có ai đi.
Đoán chừng.
Sau này cũng không có ai như vậy rồi.
Anh ta.
Lại mang theo Diêm Vương gia đi chơi gái!
Thật ra thì.
Chuyện này cũng không thể trách luật sư An được, anh ta có tiền, lại không hiểu sao mà nhìn vừa mắt người anh em ngờ nghệch ngây thơ kia, kéo anh ta đi chơi vui một trận nha, cơ bản cũng không tính là gì.
Cũng không thể trách luật sư An không đủ cảnh giác.
Dù sao có người có suy nghĩ viển vông hơn đi nữa cũng không thể tin được bản thân đi ra ngoài mà ăn thịt nướng lại có thể đụng phải quan chức cao cấp.
Hơn nữa vị quan chức cao cấp này lại còn xách theo hai thùng pin đủ loại hình thức!
“Tiểu Lệ tử” khẽ lắc đầu.
Số 8 chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Té xuống đất đã ngủ mê man.
Cũng ngủ mê man.
Còn có đám người công chúa còn lại cùng với luật sư An đang ở trong phòng bao.
Dưới sự thao túng của loại nhân vật cấp độ này.
Luật sư An – người lấy tinh thần lực làm sở trường.
Căn bản cũng không có chút khả năng giãy dụa chống cự nào cả.
“Tiểu Lệ tử” đưa mặt mình tới sát tấm gương ở trong phòng vệ sinh.
Cẩn thận nhìn bản thân.
Nhìn một chút.
Khóe miệng của anh ta lại lộ ra một nụ cười.
Có lẽ ngay cả chính bản thân anh ta, cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Trong một phòng bao lớn như vậy.
Tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi.
Sau khi tất cả các bài hát được chọn đều đã qua, bắt đầu tự động phát ra bài hát mới, cũng chính là ca khúc mở đầu bắt buộc ở KTV do Cục cảnh sát chỉ định:
- La la la la…
- Từ chối mại dâm từ chối ma túy, cự tuyệt mại dâm cờ bạc và ma túy.
- La la la la...
- Từ chối mại dâm từ chối ma túy, cự tuyệt mại dâm cờ bạc và ma túy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận