Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 742: Hừ, người xấu

Luật sư An vẫn ngồi xổm bên cạnh, cùng đợi ông chủ quyết định.
Hiện giờ, dù sao cũng khác với làm tiểu quỷ sai nhân viên công vụ cấp bậc thấp nhất, muốn tiếp tục bò lên trên, muốn làm tiếp chút chuyện, không quan hệ với cấp trên, không có cấp trên dẫn dắt, sẽ rất gian nan.
Trong triều có người thân làm quan, đây là đạo lý vạn đời không thay đổi.
Lúc trước luật sư An hao hết tâm tư thúc đẩy Châu Trạch sinh ra bộ đầu vàng chóe nhất trong lịch sử này, nhưng anh cũng không cứ thỏa mãn như vậy, một bộ đầu cho dù vàng chóe đến cỡ nào, cũng là bộ đầu.
Chí ít là tuần kiểm, thậm chí là phán quan mới khó khăn lắm có tư cách nói tự bảo vệ mình, ở trong thành thay đổi thành cờ đại vương, bạn mới có thể có được tư cách đi thay đổi địa vị mà không phải bị tùy ý vứt bỏ.
- Phùng Tứ Nhi, không thành vấn đề chứ?
Châu Trạch nhìn luật sư An.
Xét đến cùng, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
- Cậu ta rất thông minh, là người thông minh.
Luật sư An trả lời như vậy.
Châu Trạch lại im lặng.
Luật sư An vẫn tiếp tục nói:
- Thứ nhất, ông chủ, tôi đã đi theo anh, làm thuộc hạ của anh, ban đầu Phùng Tứ Nhi là thuộc hạ của tôi, theo âm thọ đến tính toán, cậu ta hiểu biết tôi còn khắc sâu hơn cả mẹ hiểu tôi.
- Cậu ta chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi thật sự chỉ đi theo một người chủ vừa lười lại ích kỷ lại tham tài lại keo kiệt lại không giỏi giang... ý.
- Ông chủ.
- Thứ hai, chuyện quỷ ngọc lần trước, xem như ông chủ cắt râu cậu ta, cậu ta khẳng định cũng để bụng ông chủ, nói không chừng còn cố ý điều tra anh.
- Thứ ba, nghe nói lần trước ở cửa cung điện kia, Thúy Hoa nhi còn nhìn thấy ông chủ xếp hàng bên đó?
- Mà địa ngục rung chuyển thời gian trước, khởi điểm ban đầu chính là cung điện!
- Anh nói, cậu ta đoán được thân phận của tôi rồi?
Luật sư An lắc đầu:
- Người thông minh dễ suy nghĩ nhiều, tôi có thể cảm giác được cậu ta cảm thấy hứng thú với ông chu, cho dù trước đó tôi tha cho cậu ta làm ra trận sương mù dày kia, nhưng không hứa hẹn gì thậm chí cả nửa tiếng gió đều chưa tiết lộ cho cậu ta.
- Để cho cậu ta đoán mới là lựa chọn tốt nhất, không rõ ràng mơ hồ mới hữu hiệu nhất, cũng an toàn nhất.
Châu Trạch đứng lên, duỗi thắt lưng, chậm rãi nói;
- Lão An, nếu như chơi hỏng rồi, anh cũng biết hậu quả là gì chứ?
Một khi để cấp trên dưới âm ty biết được người khởi xướng đánh bại pháp thân tám vị diêm la thời gian trước là bộ đầu trước mặt còn đang tiêu sái trên dương gian.
Vậy trả thù phải đối mặt.
Ngẫm lại cũng khiến cho da đầu người ta run lên.
- Dù sao cũng không phải lần đầu tiên chơi hỏng rồi.
Luật sư An đáp lại như vậy.
Châu Trạch gật gật đầu, hỏi:
- Gửi tin đi như thế nào?
Luật sư An tìm giấy và bút, cấp tốc viết xuống chuyện đã xảy ra ở đây, chẳng qua chỉ cắt bớt mấy thứ mấu chốt,ví dụ như tảng đá màu xanh cùng với mục đích mọi người đến Vân Nam.
Số chữ không nhiều, nhưng viết sự tình ra, trọng điểm vẫn là người của homestay bị giết với quỷ sai bị diệt khẩu.
Chờ viết xong, luật sư An ấn tờ giấy lên trên lệnh bài bộ đầu của Châu Trạch, trên tờ giấy để lại một vết đen nhàn nhạt, giống như con dấu.
Lập tức, Châu Trạch lấy bật lửa ra, chuẩn bị thiêu hủy tờ giấy này, kết quả luật sư An lại nhét tới hai tờ tiền âm phủ.
- Đốt thêm cùng đi, ông chủ.
- Thế này còn phải nhét thêm tiền boa?
Châu Trạch hơi tò mò hỏi.
- Tiểu quỷ khó chơi thôi, đi ngang qua bị lột da đây là... ...
Nói xong.
Luật sư An cảm thấy mình càng mắng cả ông chủ vào trong đó, lúc này cười cười, nói;
- Những năm này âm ty vốn không chú trọng chuyện cơ sở, hơn nữa chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng thật sự không coi là lớn, nếu tên chó chết kia không có động tác tiếp theo, không tiếp tục giết người giết quỷ sai, lấy thái độ quan liêu kia của âm ty, nhất định nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.
- Nhưng mà, chuyện đó không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần bảo đảm tờ “Báo cáo” này có thể đưa lên, đúng trình tự.
- Sau đó lại kêu Phùng Tứ Nhi chủ động xin đi giết giặc, đến xử lý vấn đề này, vậy là được, hai tờ tiền âm phủ này chỉ để cho không bị hệ thống bưu chính của âm ty giấu đi mà thôi.
- Vậy đốt nhiều hơn mấy tờ chẳng phải còn xuôi gió âm ty hơn không?
- Vậy rất chói mắt, nếu như bị kẻ ngốc cấp trên nào đó phát hiện quỷ sai thả ra ngoài lại có thu nhập cao như vậy, đặc biệt giữ thư lại, lại đòi hối lộ gì đó với anh, chẳng phải thêm phiền sao.
- Tướng ăn khó coi như vậy sao?
- Người sống tham tài còn cố kỵ mặt mũi, mặt dưới này đều là một đám mặt dày.
Sau khi thiêu tờ giấy thêm với hai tờ tiền âm phủ thành tro tàn, Châu Trạch vỗ vỗ tay:
- Bao lâu nữa cậu ta có thể đến?
- Phải theo trình tự, nhanh nhất cũng phải một ngày đi.
- Vậy tôi đi nghỉ ngơi.
- Đi đi, ông chủ, tôi hỗ trợ trông coi.
Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng đã dựng xong lều trại, người cắm trại dã ngoại nơi này vốn không ít, nhưng người đến cắm trại dã ngoại vào mùa đông khắc nghiệt này lại thật sự không nhiều lắm.
Nằm vào trong lều trại.
Oanh Oanh nhanh chóng đi vào, đặt đầu Châu Trạch lên bắp đùi mình, cô lại nhẹ nhàng mát xa cho Châu Trạch.
- Cực khổ.
Châu Trạch nói.
- Không khổ cực, ông chủ, gần đây ông chủ mới là người khổ cực mà.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Anh thật sự mệt mỏi.
... ...
“Tinh tinh... ... tinh tinh... ...”
Tiếng bọt nước.
Châu Trạch phát hiện mình đang ngồi bên bờ sông.
Ngẩng đầu.
Rõ ràng mặt trời đang treo trên trời, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác trời mù mịt.
Cúi đầu.
Châu Trạch nhìn về phía mặt sông.
Trong mặt sông phản chiếu lại bóng dáng của mình.
Nhưng bóng dáng này, hơi mơ hồ.
Đây là mộng sao.
“Ùng ục... ùng ục... ùng ục...”
Dưới mặt sông không ngừng xuất hiện bọt khí, toàn bộ mặt sông cũng bắt đầu tràn ngập mùi tanh hôi.
Từng cánh tay, từng cái chân bốc lên khỏi đáy sông, toàn bộ trên mặt sông tràn đầy đều là hài cốt gãy chi.
“Rào rào!”
Trung tâm mặt sông.
Giống như có một bóng đen nổi lên trên mặt nước.
Bởi vì trong đống cụt tay chân chi chít, vốn không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng chỉ cảm thấy có một đôi mắt.
Giống như đang ngó chừng bản thân.
Nếu người thường mơ thấy như vậy, đoán chừng đã sớm bị dọa hoảng, hoặc tiếp tục ngây ngốc trong ác mộng, hoặc một thân mồ hôi lạnh mà bừng tỉnh.
Châu Trạch lại vẫn đứng tại chỗ.
Ánh mắt đối diện với bóng đen kia.
Bóng đen thật bình tĩnh.
Châu Trạch cũng rất bình tĩnh.
Tất cả mọi người thật bình tĩnh.
Chung quanh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng ma sát rất nhỏ do hài cốt gãy chi này đụng vào nhau.
Cũng không biết nhìn bao lâu.
Châu Trạch hơi chán ghét.
Hắt xì một cái
Vẫy tay từ biệt bóng đen kia.
Nhắm nghiền mắt.
Chờ khi lại mở mắt ra.
Châu Trạch đã tỉnh, lúc này anh đang nằm trên giường trong lều trại, Oanh Oanh đang ngồi bên cạnh chơi di động.
Gần đây dường như cô không thích chơi trò chơi gì, nhưng thích đọc tiểu thuyết.
Lúc trước trong hiệu sách có một lần bởi vì Châu Trạch quan tâm đến cuộc sống tư tưởng của Oanh Oanh và cũng trong cực kỳ vô tình càng dưới trùng hợp thật bất ngờ không cẩn thận cần di động Oanh Oanh để dưới giường lên.
Phát hiện trong tiểu thuyết Oanh Oanh đọc, lấy đam mỹ làm chủ.
- Ông chủ, anh tỉnh rồi?
Oanh Oanh để điện thoại di động xuống, dán sát vào.
- Ông chủ, lần này anh ngủ thật lâu nha, chắc mệt muốn chết rồi đi.
- Tôi ngủ bao lâu?
- Một ngày một đêm đó, ước chừng ba mươi tiếng.
Châu Trạch gật gật đầu, nhưng không quá ngoài ý muốn, không nói đến nhàm chán chăm chú nhìn lâu trong giấc mộng dài kia, chính là khoảng thời gian này bản thân bận ra bận vào, tiêu hao tinh thần thật sự khá lớn.
Vừa ngủ dậy.
Thế mà lại cảm thấy tinh thần hơi sảng khoái.
Ngồi dậy, Châu Trạch vừa định kêu Oanh Oanh chuẩn bị cho mình chút đồ ăn, chóp mũi đã ngửi thấy mùi dưa chua nồng đậm.
- Bọn họ đến đây?
Châu Trạch hỏi.
- Vâng, bọn họ đến đây.
Châu Trạch đứng dậy, xoay người đi ra khỏi lều trại.
- Ha ha ha ha ha! Nào, cụng ly!
Giọng luật sư An truyền đến, có vẻ cực kỳ cao hứng.
Châu Trạch nhìn sang bên kia.
Thấy luật sư An và một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi đang ngồi trên chiếu.
Luật sư An cố gắng kéo người ta uống rượu giao bôi.
Mà bên cạnh có một bà lão đang ngồi xổm trước bếp lò nhỏ canh lửa, trong nồi đất đang nấu mì dưa chua.
Thấy Châu Trạch đi ra.
Luật sư An lập tức đứng lên.
Người phụ nữ cũng đứng lên, tỏ vẻ dè dặt, có cảm giác góa phụ giàu có.
- Ông chủ, ha ha ha ha ha!!!!!
Luật sư An cười đến không thở nổi.
Chỉ vào người phụ nữ bên cạnh:
- Ông chủ, Phùng Tứ Nhi đến đây.
Ặc.
Cái này...
Người phụ nữ tiến lên trước vài bước, khẽ gật đầu với Châu Trạch, không nịnh nọt, cũng không kiêu căng gì, chỉ rất bình tĩnh nói:
- Tới hơi gấp, trong nhà tang lễ chỗ Lệ Giang này cũng không có xác nam thích hợp, chỉ có thể tạm chấp nhận.
Bà lão đang canh lửa bên cạnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Châu Trạch.
Dùng giọng nói thật khàn khàn già nua nói:
- Hừ, người xấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận