Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 901: Gặp lại rồi, em vợ

Như có câu nói.
Người chết như đèn tắt.
Cho dù có chấp niệm không bỏ được.
Nhưng loại vấn đề dục vọng thuần túy như thế này.
Cũng đã sớm nhìn thấy rồi mới đúng.
Dù sao bạn ngay cả nhục thân cũng bị mất, căn nguyên của tội ác cùng hố sâu tội ác.
Đều không bao giờ nói tới được nữa.
So với thái giám còn phải thanh tịnh hơn.
Châu Trạch đưa tay, kéo người này ra, người này cũng không phản kháng, cứ như vậy bị Châu Trạch bắt lấy rồi đi ra, treo trong tay, lung la lung lay.
Cả người trên dưới không được mấy lượng thịt, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy đồ lót nữ ở trong tay.
- Là anh ta làm sao?
Châu Trạch hỏi Luật sư An ở bên cạnh.
Thành thật mà nói,
Tuy vừa nhìn đã biết người này không phải loại tốt đẹp.
Nhưng cũng không giống loại người tội ác tày trời. Châu Trạch đã từng gặp không ít loại ác quỷ giết người, chẳng qua trên người vị trước mắt chỉ có hơi thở ủ rũ, không có cảm giác hung ác gì.
- Này, anh đã hại chết người sao?
Luật sư An đưa tay vỗ mặt người đàn ông một cái.
Người đàn ông có chút mờ mịt, dường như không thể hiểu được luật sư An nói vậy là có ý gì.
Qua giây lát.
Người đàn ông chợt nói:
- Tôi không giết người, tôi không giết người mà! Tôi thực sự không giết người, tôi không giết người!
- Anh ở kí túc xá nữ làm gì? - Lão đạo hỏi.
- Tôi thích ở chỗ này, nơi này có nhiều đồ lót đẹp đẽ ý vị như vậy, tôi vô cùng vô cùng thích nơi này!
Người đàn ông gân cổ làu bàu.
Anh ta rất thẳng thắn, hơn nữa, anh ta cũng rất ngốc.
Ngốc đến mức khiến người ta cảm thấy anh ta vốn không có khả năng giết người.
Dựa theo logic của Lang Nhân Sát, anh ta là trương lang bài ngu ngốc ngơ ngác không còn logic gì đáng nói…..
- Cũng chỉ thỉnh thoảng vào buổi tối, sau khi các nữ sinh ở đây đã ngủ, tôi đè lên người các cô ấy đồng thời cùng nằm mơ với các cô ấy. Các cô ấy cũng rất thoải mái, tôi bảo đảm, các cô ấy cũng rất chờ mong, tôi bảo đảm!
Châu Trạch lắc đầu.
Tỏ ý để luật sư An hỗ trợ bắt anh ta lại trước.
Sau đó.
Móng tay của Châu Trạch lại vẽ ra một vòng tròn trước mặt.
Mở Địa Ngục Chi Môn ra.
- Không! Không! Không được! Van cầu anh, đừng! Không được a a a a!!!!!!!
Người đàn ông bỗng hét khàn cả giọng.
Anh ta không muốn xuống Địa Ngục.
Sau khi xuống Địa Ngục, anh ta không cách nào tìm lại được cuộc sống tốt đẹp như thế này nữa, anh ta cảm thấy hiện tại rất tốt đẹp, như lên thiên đường vậy.
Châu Trạch không quan tâm đến lời lải nhãi của anh ta.
Thậm chí anh còn chẳng dựa theo trình tự của tiệm sách.
Trực tiếp nắm lấy đầu đối phương, không quan tâm tới sự giãy giụa của đối phương đã ném anh ta vào địa ngục. Sau đó anh nắm chặt tay, Địa Ngục Chi Môn trực tiếp biến mất.
Thứ người như vậy.
Cứ để anh ta xuống địa ngục để địa ngục giáo dục tư tưởng cho anh ta.
Tin tưởng sự quan tâm và ấm áp ở Địa Ngục có thể giúp anh ta lại lần nữa tìm lại đúng phương hướng cuộc sống.
Làm xong những chuyện này.
Châu Trạch cũng không muốn ở lại đây dù chỉ một phút một giây, anh lập tức rời khỏi căn phòng ngủ. Lão đạo và luật sư An cũng lập tức đi ra, ba người đàn ông đồng thời đứng ở cửa há to miệng thở hổn hển.
Thật sự, cái mùi vị ở trong khiến người ta có cảm giác đè nén khó có thể tưởng tượng nổi.
- Tôi còn tưởng kí túc xá nữ sinh đều sạch sẽ đến trong suốt.
Luật sư An vừa hít thở sâu vừa nói.
- Bần đạo cũng nghĩ vậy. - Lão đạo cũng phụ họa nói.
- Hẳn là do một loại gạo dưỡng trăm loại người, chỉ có thể nói phần lớn ký túc xá nữ sinh sạch sẽ hơn ký túc xá của nam sinh, nhưng trong rừng loại chim gì cũng có.
Châu Trạch đứng thẳng người, tiếp tục nói:
- Rõ ràng gia hỏa mới bị chúng ta đưa xuống kia không phải mục tiêu chúng ta muốn tìm, vậy rốt cuộc kẻ chúng ta muốn tìm đang ở đâu?
Chuyện trước mắt.
Không chỉ đơn thuần là chuyện liên quan đến lão đạo nữa, chính anh là quỷ bộ đầu của Thông Thành, truy nã ác quỷ vốn là chức trách của anh.
Lúc này.
Điện thoại di động của Luật sư An đổ chuông.
Luật sư An nghe điện thoại.
- Alo, lão Trương à, thế nào? Không phải anh đã đi rồi sao, vì sao anh lại trở lại?
- Có phát hiện mới?
- Được.
- Chờ chút, tôi đến đón anh.
- Bây giờ chúng tôi đang ăn tối ở nhà ăn đối diện ký túc xá nữ sinh.
- Ừ, được, anh qua đây đi.
Cúp điện thoại, luật sư An nói với Châu Trạch:
- Lão Trương nói phía bên kia lại điều tra được một ít đầu mối, anh ta không biết đầu mối này có liên quan gì đến vụ án không, những người khác lập tức tới ngay.
- Chúng ta đi xuống trước. - Châu Trạch nói.
Ba người đồng thời xuống ký túc xá.
Đứng trước mặt sương mù màu đỏ, dì quản lí nghiêm túc của kí túc xá không có chút phản ứng nào.
Chờ sau khi đi ra ngoài.
Luật sư An cảm thấy mất hết hứng thú nói:
- Vốn tôi còn ảo tưởng đợi ngày nào đó tới ký túc xá nữ sinh tìm bạn gái thử, nhưng lại bị chuyện lần này ám ảnh.
- Bạn gái? - Lão đạo hỏi lại.
- Bạn nữ.
Luật sư An liếc mắt nhìn lão đạo.
- Tôi qua bên kia chờ lão Trương, mấy người ông chủ đi nghỉ ngơi trước đi.
Luật sư An đi trước, lão đạo đứng bên cạnh nhìn một hồi rồi nói:
- Ông chủ, anh có muốn uống gì không?
- Matcha latte.
- Được, Bần Đạo đi mua.
Lão đạo đi đến tiệm trà sữa ở đối diện.
Châu Trạch ngồi xuống hàng ghế dài bên cạnh.
Chắc chắn đây là trò mèo vờn chuột.
Châu Trạch cũng không coi nó ra gì.
Bắt nó, giải quyết nó, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lăn lộn đến bây giờ nhưng ngay cả một con ác quỷ làm ác cũng không bắt được, vậy Châu Trạch có thể tìm một miếng đậu hủ đập đầu chết đi.
Lấy điện thoại di động ra.
Tùy ý lướt xem lung tung.
Lúc này.
Có mấy nữ sinh tụ nhóm đi tới trước mặt anh.
Cười cười nói nói.
Hình như bọn họ đang bàn luận buổi diễn tập dạ hội gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận