Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1119: Cưỡng ăn! (1)

Có lẽ, là nuốt đồ ăn gặp phải vấn đề nào đó, làm cho ông chủ phải thay đổi kế hoạch đi.
Ngay sau đó.
Luật sư An trực tiếp đưa tay xách đứa trẻ sơ sinh mà mình đang cõng trên lưng xuống.
Ánh mắt Canh Thần híp lại, lơ lửng ở trong lòng bàn tay của luật sư An, anh ta nhìn chằm chằm Châu Trạch, chất vấn:
- Những phần bổn nguyên khác thì sao?
Rất rõ ràng, anh ta sắp phản kháng.
Lúc trước, sở dĩ anh ta đồng ý làm cái “radar” này, thậm chí không tiếc đưa ra quyết định cuối cùng sẽ hy sinh chính mình, là vì muốn dọn dẹp sạch tất cả những bổn nguyên của Hào Trư đã lén thoát ra khỏi địa ngục lần này.
Cho dù cuối cùng những bổn nguyên này sẽ bị đám người này thu lấy, nhưng cũng tốt hơn so với việc lưu lạc đi ra ngoài như vậy.
Đạo lý này, giống với vấn đề về vũ khí nguyên tử vậy, nếu để trong tay tất cả các quốc mỗi nước đều có một cái, thì việc chỉ để cho năm đại lưu manh nắm giữ chúng thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng mà.
Bây giờ.
Hành động này của Châu Trạch đã tỏ rõ rằng, anh không muốn lại tiếp tục săn đuổi dọn dẹp đi nữ, anh muốn dỡ cối xay rồi giết lừa trước thời gian.
Trên thực tế.
Canh Thần đã đoán đúng.
Hào Trư đã thẳng thắn, nói bổn nguyên của nó đã bị người khác thay đã đổi hai cái, trời mới biết rốt cuộc hai cái kia là thứ quái quỷ gì, hơn nữa, Hào Trư đã dưới tình huống đó, nên khả năng nó nói dối cũng không lớn.
Đối phương cũng đã bị thiết hàm hàm trực tiếp hù dọa đến mức đi biểu diễn nồi sắt hầm bản thân rồi.
Còn có cần phải nói dối nữa sao?
Giống như là chơi trò dò mìn vậy, ông chủ Châu không muốn đi đánh cuộc, về phần những bổn nguyên lưu lạc ở bên ngoài kia đó có thể sẽ âm mưu đại họa gì đó hay không.
Chỉ cần đừng bùng nổ ở Thông Thành, những nơi khác, ai thích thì đi làm đi.
- Không thương lượng được? - Canh Thần hỏi.
- Chuyện của anh và An Bất Khởi, tôi có thể không tham dự vào, thậm chỉ tôi cũng có thể không giết anh, tôi chỉ muốn phần bổn nguyên của Hào Trư trên người anh mà thôi, đưa nó cho tôi, anh lập tức tự do.
- Nếu như tôi từ chối thì sao?
Không có phần bổn nguyên này, dù cho Canh Thần anh ta muốn tự mình đi tìm kiếm những phần bổn nguyên khác, hoặc giả là muốn đi báo cáo cho những người từ âm ti phái lên cũng không thể làm được.
- Anh hiểu sai một ý rồi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
- Tôi là đang thông báo cho anh, chứ không phải là đang hỏi ý kiến của anh.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay chụp lấy đứa trẻ sơ sinh ở trước mặt.
Khoái đao trảm loạn ma.
Lại hầm thêm một cái chân giò heo nữa cho Thiết hàm hàm, bồi bổ cho anh ấy thêm chút nữa, sau đó chuyện này đã không còn dính líu gì với mình nữa, sau đó, nghỉ ngơi được vài ngày, cũng có thể đi tìm sư phụ của Hứa Thanh Lãng rồi, tặng cho sư phụ cậu ta cái đồng hồ coi như lễ bái sư, chấm dứt chuỗi duyên phận thầy trò này.
Bỗng nhiên cơ thể đứa trẻ sơ sinh vọt ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Từng sợi tơ màu đen chằng chịt xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Châu Trạch,
- Tê...
Lòng bàn tay Châu Trạch tê rần, trong một khoảnh khắc, lại thực sự để cho đứa trẻ sơ sinh chạy thoát ngay trước mặt mình.
Rất hiển nhiên, đối phương không muốn hợp tác.
Thật ra thì.
Châu Trạch còn khá hiểu anh ta.
Nhưng ở trên thế giới này, thực sự rất hiếm có đúng hay sai thực sự, phần lớn con người cân nhắc đúng sai đều là dựa vào vị trí mà cái mông của mình đang ngồi để quyết định, ông chủ Châu cũng là một người phàm tục, cũng sẽ không ngoại lệ.
Luật sư An há to miệng, anh ta đang muốn gọi Canh Thần, đừng nên chạy trốn, cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, lần này ông chủ rất kiên quyết, hơn nữa, lần này không giống với trận bắt heo trước đó, ông chủ muốn tự mình ra tay.
Chẳng qua là, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Nói như thế nào đây?
Không thể nói ra miệng được nha.
Cảm giác này giống như quan phiên dịch đi khuyên hàng Bát Lộ Quân của quân Ngụy trong phim kháng chiến vậy, quân đội áo vàng ký thác trách nhiệm dụ dỗ người cho mình…
Sau đó bị cự tuyệt, trên mặt mình lại lúc bị cự tuyệt, trên mặt mình lại bị khảm cái mác “xấu hổ”.
Có thừa hơi không chứ?
Biến cố mới phát sinh này, khiến cho đám người Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng đang đứng ở bên cạnh có chút không nắm bắt kịp, bởi vì trước đó Châu Trạch chỉ nói đi, không nói gì nữa, mọi người còn không ngờ tới lại phải ra tay lần nữa.
Hứa Thanh Lãng bắt đầu bố trí trận pháp lần nữa, Deadpool chuẩn bị lần nữa gieo hạt giống cây dây leo xuống dưới đất, ngay cả đám người tiểu loli, mỗi người cũng đều đang cầm một cờ xí của trận pháp.
Chẳng qua là.
Vừa mới bắt đầu làm việc, gian hàng vừa mới bày ra, mọi người lại không thể không tạm dừng động tác trên tay của mình.
Bởi vì.
Ông chủ đã xông ra rồi.
Một vị Cá Mặn, có thể ngồi yên không lay động ở vị trí ông chủ.
Bỏ qua cái loại lý do mị lực nhân cách chỉ để cho thiểm cẩu ra.
Có một nguyên nhân lớn nhất, cũng là nguyên nhân tuyệt đối không thể nào bỏ qua được.
Là bởi vì thực sự không có ai có thể thực sự đánh bại anh.
Mà trước mắt, nếu ông chủ đã ra tay, mọi người cũng sẽ không bận rộn làm việc nữa.
Đứa trẻ sơ sinh nhìn thấy Châu Trạch vọt tới, hai bàn tay nhỏ bé bắt đầu kết ấn, trong chốc lát, một bức tường khí đã ngưng tụ ra.
Chẳng qua là.
Ở trước móng tay của ông chủ Châu, cái bức tường khí này không quá đủ rồi, trong nháy mắt đã bị vỡ tan.
Một phen giao chiến trước đó, Canh Thần đã tổn thất mấy bộ con rối mà bản thân đã tạo ra từ lúc hoàn dương, dẫn đến hiện tại, coi như anh ta có rất nhiều chuyện muốn dựa vào sức của mình mà làm, cũng có chút không bột đố gột nên hồ rồi.
Anh ta hít sâu một hơi, dường như là đang do dự, nhưng thấy Châu Trạch không ngừng áp sát tới, rốt cục vẫn phải lẫn nữa giơ ngón tay lên.
Một khe hở màu đen xuất hiện.
Như vậy thì lại phải gọi Hào Trư rồi.
Châu Trạch ngừng lại, nhìn vào đứa trẻ sơ sinh trước mặt.
- Thả tôi rời đi!
Nếu không, lưỡng bại câu thương!
Theo Canh Thần, đầu heo Hào Trư trước đó chính là một ví dụ rõ ràng nhất, nó vẫn ngã xuống dưới sự vây đánh của đám người tiệm sách, anh ta không cho là phần bổn nguyên ở chỗ của mình quá có khả năng đánh bại đối phương, dù là nhân cơ hội hiện tại bên phía đối phương đang có người bị thương, nhưng giỏi lắm cũng chỉ là một trận thắng thảm mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận