Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 366: Bá vương hoa Deadpool!

Lão đạo xe lái rất nhanh, còn vượt mấy cái đèn đỏ.
Bầu không khí trên xe cũng rất nghiêm túc. Tiểu loli tựa đầu lên cửa sổ xe, híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Oanh Oanh lại nắm chặt song quyền, cầu nguyện trong lòng.
Châu Trạch lại hơi hơi cau mày, ánh mắt ngưng lại.
Hoạt bát nhất có thể tính là con chuột vừa bị bắt kia. Dường như nó cảm ứng được tâm trạng trầm thấp của trên xe mọi người, nó mới bắt đầu nhảy múa rất vui sướng.
- Chít chít! ! !
Con chuột trong bình dương nanh múa vuốt, trong con ngươi lớn chừng hạt đậu tương tràn đầy thần thái hài hước.
... ...
- Hí... ...
Hứa Thanh Lãng nằm úp sấp trên sàn nhà, cánh tay mình bị chủy thủ đâm vào, ghim trên sàn nhà, khó có thể di động. Chỉ cần cậu ta hơi xê dịch một chút, chính là cảm giác ray rức thấu tim.
Mũ lưỡi trai ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Lãng, tháo mũ xuống, ngón tay du động trên người Hứa Thanh Lãng.
- Thân thể khỏe mạnh... chân chính…
Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn, thanh âm đàm thoại có vẻ hâm mộ cực kỳ, căn bản không cần che giấu.
- Tao muốn thân thể của mày, thực sự rất muốn, rất muốn... ...
Người đàn ông cúi đầu, liếm một cái ở vị trí vết thương trên cánh tay Hứa Thanh Lãng. Làn máu mới tràn vào cổ họng, khiến anh ta phát ra tiếng ngâm, phảng phất như anh ta đang thưởng thức rượu vang…
Sau đó.
Anh ta bắt đầu thở hồng hộc.
Nằm úp sấp trên sàn nhà, ngay bên cạnh Hứa Thanh Lãng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, như sắp không thể thở nổi vậy, vẻ mặt hết sức thống khổ.
- Vù vù... ... Vù vù... ... Vù vù... ...
Anh ta há miệng run rẩy, lấy một chai thuốc từ trong túi tiền ra, sau đó lại lấy mấy viên thuốc màu đỏ ngòm từ bên trong, một mạch nhét vào trong miệng, mạnh mẽ ngửa đầu nuốt xuống.
Thở dốc vẫn đang tiếp tục, nhưng anh ta bắt đầu chậm rãi bình phục lại.
Trên người người đàn ông kia túa mồ hôi đầm đìa, nhưng cuối cùng, anh ta cũng vượt qua được cửa ải này.
- Vì sao, vì sao lại để tao tiến vào thân thể một tên bị bệnh lao?
Người đàn ông lầm bầm lầu bầu.
Anh ta không có thời gian trì hoãn nữa, nhưng cũng không trực tiếp giết chết Hứa Thanh Lãng. Anh ta lấy sợi dây tới, trói hai tay Hứa Thanh Lãng ra phía sau, sau đó rút chủy thủ ra.
Ngay sau đó, anh ta lấy ly rượu vang được đặt bên quầy bar mà lúc trước Hứa Thanh Lãng chưa uống hết, tự nhiên uống một hớp lớn.
Thấy Hứa Thanh Lãng vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, phủ phục ở nơi này vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông cười cười, đưa ly rượu vang về phía miệng vết thương của Hứa Thanh Lãng, giội xuống.
- A a a a! ! !
Hứa Thanh Lãng phát ra một tiếng hét thảm.
Loại thống khổ này không thua gì xát muối lên trên vết thương!
- Ha ha, thật khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi. Có thể hét thảm chứng tỏ mày còn chưa chết. - Người đàn ông lại uống một hớp lớn rượu vang: - Lão tử quá thua lỗ, vất vả lắm mới có thể đi ra khỏi địa ngục, lại có thể tiến vào một con quỷ bệnh… Nói thật, ngay cả thông báo bệnh tình nguy kịch trong nhà anh ta tao cũng đọc rồi, anh ta không sống được lâu nữa, khốn kiếp!
Người đàn ông chửi bậy, cũng không biết anh ta đang mắng ai. Có lẽ, chính anh ta cũng không rõ ràng lắm, đến tột cùng anh ta nên đi mắng ai.
- Chẳng qua tao cũng biết, cho dù tao có thể sống khỏe, quỷ sai bổn địa cũng sẽ không bỏ qua cho tao. Bọn họ sẽ cho rằng tao vẫn có giá trị lợi dụng như trước, bọn họ còn muốn đưa tao vào địa ngục đổi lấy một lượng thù lao phong phú!
- Cho nên.
- Tao chủ động tìm đến nơi này! Tao muốn khác người, thay vì đợi người ta tới bắt tao, không bằng tao chủ động đi tìm bọn họ.
- Cái loại ngày tháng sống như chuột này tao đã chịu quá đủ rồi.
- Nhưng vận khí của tao không tốt lắm, trong tiệm này chỉ còn một mình mày.
- Này, tuy rằng mày là người thường, nhưng hẳn những chuyện tao đã nói, mày cũng hiểu nhỉ?
- Bởi vì mày cũng ở trong tiệm sách này.
Hứa Thanh Lãng cắn răng: - Chờ khi bọn họ trở về, mày nhất định phải chết.
- Ha ha.
Khóe miệng người đàn ông lộ ra ý mỉm cười, sau đó hắn ta dùng chủy thủ cắt vỡ lòng bàn tay trái của mình. Máu tươi chảy ra, cũng chậm rãi ngọ nguậy trong lòng bàn tay anh ta, không nhỏ giọt xuống.
- Mấy năm nay, tao chịu khổ ở địa ngục cũng không phải toi công. Mày nghĩ rằng tao tìm tới tận cửa, thật sự là đi tìm chết sao?
Nói xong.
Máu tươi nơi lòng bàn tay bắt đầu chảy ngược trở về, vết thương cũng cấp tốc khép lại.
- Rất buồn cười đúng không? Thân thể không sống được quá ba tháng này, sau khi tao tiến vào, lại có thể sinh ra dị biến. Mà loại dị biến này chính là năng lực tự chữa trị rất đáng sợ.
- Ha ha, đây đúng là châm chọc lớn! ! !
Người đàn ông như phát điên, càng không ngừng cắt cứa thân thể của mình.
Rất nhanh.
Từng vết sẹo đáng sợ xuất hiện trên mặt anh ta. Nhưng trên những vết thương này lại không có máu tươi tràn ra, ngược lại, vết thương bắt đầu khép lại rất nhanh, thậm chí ngay cả một vết sẹo cũng không có.
- Tao vốn đang mừng thầm năng lực tự chữa trị của mình, tao cảm thấy vì linh hồn chính mình đã tiếp nhận dằn vặt của địa ngục, nên mới sản sinh biến hóa… Chờ khi tao vất vả lắm mới chạy thoát khỏi địa ngục, đây chính là phúc lợi tao nhận được sau khi phải chịu khổ hình.
- Tao vốn cho rằng mình là quỷ hút máu, có thể có được thọ mệnh rất dài rất dài, để tao tận tình hưởng thụ nhân sinh, hưởng thụ sự phồn hoa của dương gian.
- Nhưng tao chỉ có ba tháng, chỉ có ba tháng!
- Mà tao.
- Lại không thể đổi thân thể khác!
Người đàn ông càng không ngừng rống giận.
Cảm giác trùng kích kịch liệt giữa ảo tưởng tươi đẹp cùng thực tế tàn khốc, đúng là đủ để cho người ta phát cuồng.
Đúng lúc này, chậu hoa sau lưng hai người run rẩy nhẹ, nhẹ đến mức căn bản không thể nghe hay nhìn thấy.
Đóa hoa bắt đầu chậm rãi dâng lên, dưới bùn sình đất đen trồng trong chậu lớn, chậm rãi có một bàn tay trắng tinh vươn ra.
Tay thò từ dưới đất bùn trong chậu hoa ra ngoài, cũng xuyên từ trong nhụy hoa ra. Nó như quỷ mị, duỗi ra chừng ba mét. Cánh tay một người bình thường căn bản không thể nào kéo dài ra khoảng cách kinh khủng như vậy.
Tay lặng lẽ đi tới sau lưng người đàn ông.
Sau đó.
Bấm lên!
- Ngô... ...
Người đàn ông chỉ cảm thấy một lực lượng to lớn bóp chặt cổ của mình… Sau đó cả người anh ta trượt trên mặt đất, bị kéo về phía sau.
- Rầm!
Người đàn ông đụng phải tường.
Nhưng tại thời khắc này, người đàn ông hé miệng, trong khóe miệng thình lình xuất hiện hai cái nanh.
Vừa nhìn, cái nanh của anh ta và răng nanh của Châu Trạch rất giống nhau. Nhưng trên thực tế, răng nanh của anh ta tương đối nhỏ và sắc bén, không thô cứng như răng nanh của Châu Trạch.
Hơn nữa.
Không riêng gì hai cái nanh này, nếu nhìn gần sẽ thấy, hàm răng trong miệng người đàn ông trở nên sắc nhọn không gì sánh được, như hai hàng răng cưa trên dưới giao thoa.
Hàm răng nhọn đáng sợ này thường xuyên đâm rách khoang miệng người đàn ông, khiến khi anh ta nói chuyện, giọng nói biến thành khàn khàn. Khiến anh ta phải thừa nhận cảm giác thống khổ da tróc thịt bong mỗi phút mỗi giây. Nhưng năng lực tự chữa trị đáng sợ của anh ta lại có thể nhanh chóng phục hồi mọi thứ như cũ.
Tay anh ta bắt đầu vung vẩy, ý đồ muốn thoát khỏi răng nanh của người đàn ông, nhưng người đàn ông lại như một con sâu lông, hai tay hai chân gắt gao nắm lấy cái tay này.
- Bốp!
Chậu hoa nứt ra.
Đóa hoa héo rũ.
Diệp Tử tàn lụi.
Đống bùn rơi lả tả.
Ở bên trong.
Có một thứ như bướu thịt, như một trái tim to lớn đang không ngừng nhảy nhót. Mà bàn tay thật dài kia thò từ bướu thịt này ra.
Hứa Thanh Lãng nghiêng mặt, té trên mặt đất. Bởi vì hai tay cậu ta bị trói ngược ra phía sau, cho nên hiện tại thậm chí ngay cả đứng lên cậu ta cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Deadpool hóa thân thành bướu thịt đấu đá với người đàn ông kia.
- Xôn xao!
Chủy thủ trong tay người đàn ông xẹt qua.
Tay Deadpool đứt gãy, người đàn ông cũng quỳ rạp trên mặt đất. Nhưng sau một lát, người đàn ông đã chủ động vọt về phía bướu thịt.
- Ha ha, không ngờ nơi này còn một vật thú vị như thế!
Bướu thịt bắt đầu nhấp nhô, như đang tránh né người đàn ông, dường như nó còn chưa sinh trưởng tốt.
Nhưng nó nhớ được sứ mệnh của bản thân.
Đó chính là dọn dẹp căn phòng này.
Dọn dẹp tất cả những thứ được coi là rác rưởi.
Mà người đàn ông trước mắt này.
Trong mắt nó, chính là rác rưởi.
Nhưng tốc độ của bướu thịt lại không nhanh như tốc độ của người đàn ông. Người đàn ông tiến lên, một tay bắt được bướu thịt, trong bướu thịt nhanh chóng tiết ra chất lỏng mang tính ăn mòn, giống với axit sunfuric.
Tay của người đàn ông bắt đầu nhanh chóng bị hòa tan, nhưng người đàn ông lại không sợ hãi, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn kia anh ta cũng không để ý. Anh ta nhìn bướu thịt trước mặt như nhìn một món bảo bối.
- Rống!
Anh ta cúi đầu, hé miệng, cắn!
Bướu thịt bắt đầu không ngừng run rẩy, dưới da đầy nếp nhăn chính là đỏ thịt mịn màng. Bên trong còn có nước màu vàng sậm đang chảy xuôi… Đây mới là nội tại của Deadpool. Mà người đàn ông lại đang tham lam nuốt ăn mấy thứ này.
Anh ta có một loại dự cảm.
Nếu như chính mình ăn vật này, anh ta sẽ không phải chết, tuổi thọ của anh ta có thể được kéo dài… mà căn bệnh nan y đáng chết này cũng có thể được giải quyết.
Đến lúc đó.
Bản thân mình lại lấy người này làm con tin. Nếu như có thể đổi lấy một tấm chứng nhận quỷ sai, tẩy trắng thân phận giúp mình là tốt nhất. Nếu như không thể đổi được, chí ít cũng phải để bản thân có cơ hội chạy đi.
Anh ta muốn chạy trốn.
Anh ta nhất định phải trốn!
Lúc trước, vì anh ta cảm giác được, dù sao ngày giờ của mình cũng không nhiều, không bằng điên cuồng một lần cuối cùng. Nhưng bây giờ anh ta đã có hy vọng sống sót, anh ta bắt đầu suy tính tìm đường lui cho mình.
Hứa Thanh Lãng quỳ rạp dưới đất bắt đầu lặng yên đọc chú ngữ.
Phía trước, căn bản là cậu ta không có cơ hội phản kích, mà đối phương cũng không cho bản thân mình có thời cơ đọc chú ngữ.
Nhưng bây giờ.
Cậu ta có.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Ngực Hứa Thanh Lãng có một tấm bùa giấy chậm rãi chảy xuống, tản ra ánh sáng ảm đạm.
Ngay sau đó.
Chỉ nghe "vèo" một tiếng.
Lá bùa bắn ra.
Trực tiếp dán lên trên lưng người đàn ông.
- A a a a! ! !
Thân thể người đàn ông run lên, phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Anh ta nghiêng đầu qua, ánh mắt mang theo phẫn nộ nhìn Hứa Thanh Lãng đang gục ở chỗ này.
- Mày muốn chết!
Hứa Thanh Lãng nhếch môi cười cười, trong miệng còn có vết máu đang không ngừng chảy ra.
Một tấm bùa giấy.
Quả thật không giết được anh ta.
Tu vi của mình.
Vẫn hơi cùi bắp một chút.
Người đàn ông nhặt chủy thủ lên.
- A, để tao giết mày trước, để mày hết nghịch ngợm!
Nói xong.
Người đàn ông xoay người đi về phía Hứa Thanh Lãng.
- Ông!
Vậy mà.
Vào lúc này, bướu thịt vừa bị anh ta mở ra một cái động lớn như con cá mập, trong nháy mắt, miệng khổng lồ mở lớn, như khí cầu được bơm đầy khí nhanh chóng bành trướng.
Người đàn ông chỉ cảm thấy bên người mình tối sầm.
Ngay sau đó.
Cả nửa người anh ta bị bướu thịt to lớn này nuốt mất.
Nếu lúc này, Châu Trạch có ở đây, đoán chừng anh sẽ nhìn ra được.
Hành động này.
Giống như đúc lúc chậu hoa ăn con muỗi giúp mình hai tháng trước.
Người đàn ông chỉ còn lại hai cái đùi, không ngừng đá đạp ở bên ngoài.
Trong bướu thịt truyền đến tiếng người đàn ông thống khổ rít gào.
Phố Nam.
Vẫn là nơi sóng người đông đúc như trước.
Nhưng không ai chú ý tới.
Chuyện đang xảy ra trong hiệu sách lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận