Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1075: Ngũ vĩ yêu hồ (1)

Trong lòng luật sư An rất khổ sở nha.
Bất đắc dĩ, rối rắm, nặng nề.
Mang theo loại kiềm chế nặng nề này.
Hung hăng chà xát.
Hung hăng bắt lấy.
Lôi kéo thành một sợi dây gai.
Châu Trạch cười một tiếng, đưa tay vỗ bả vai của luật sư An một cái, nói:
- Đùa anh thôi, anh ăn đi.
Luật sư An sững sờ.
Trên mặt theo bản năng xuất hiện một nụ cười.
Thay đổi một trận.
Biểu cảm trên mặt đã biến thành một đóa hoa cúc già.
Giờ khắc này, trong lòng lại còn có một loại ấm áp rằng lãnh đạo không quên mình.
Chẳng qua là.
Lúc đang hành động theo bản năng, luật sư An nhìn lại Châu Trạch, trong đầu chợt ý thức được, dường như đây chính là thủ đoạn của ông chủ, nhưng anh ta vẫn cưỡng ép bản thân từ bỏ cái ý tưởng này đi.
Nghĩ càng nhiều, càng dễ dàng sai lầm, chẳng bằng thứ gì có thể buông bỏ thì cứ buông bỏ, đơn giản và nhẹ nhàng hơn một chút.
Cũng không cố chấp gì nữa, cũng không miễn cưỡng gì nữa, nên đến trên tay mình, đúng là vẫn sẽ rơi vào tay mình thôi.
Mọi người đều mặn tôi lại chua đến ê răng.
Cần gì chứ?
Về phần đây có phải thủ đoạn dùng người của ông chủ hay không, đoán chừng chắc là không phải đâu, tính cách của ông chủ, cũng lười suy nghĩ những thứ này, có thể, thuần túy là bởi vì ông chủ cảm giác gần đây anh ta bận trước bận sau quá cực khổ, cho nên mới khen thưởng cho anh ta một chút?
Luật sư An nhận lấy yêu đan, anh ta không ngừng hít thở sâu, ổn định trạng thái của mình.
Mà lúc này.
Ánh mắt của mọi người đều có chút không được tự nhiên rơi vào trên người của Bạch Hồ ở trước mặt.
Châu Trạch ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Hồ.
Bạch Hồ nhìn Châu Trạch, trong mắt có một cỗ bàng hoàng, dường như, hiện tại bản thân cô ta cũng không biết nên lấy loại tâm tình nào để đối mặt với Châu Trạch.
Là hận? Là oán? Còn đang phân vân?
Như nhau thôi.
Châu Trạch cũng không giải thích.
Một đôi tình nhân quái dị này, nếu chỉ đứng ở góc độ của nữ hồ ly kia, tình yêu của ả thực sự rất vĩ đại và thê mỹ, lại phối hợp thêm một tên cặn bã, nhất định chính là bản sao của nỗi oan Đậu Nga, cũng bởi vì thế mà sẽ có thêm truyền thuyết hồ tiên, chỉ tiếc lúc trước không có một vị tác giả giỏi viết chuyện lần này thành một quyển sách, nếu không cũng đã là một trong những chuyện xưa lưu truyền rộng rãi trong quần chúng nhân dân rồi.
Nhưng bọn họ lại làm tổn thương người khác, đóng kín cửa lại, sau đó muốn chơi thế nào cũng được, đi ra ngoài thu da mặt người, đây chính là tội lỗi lớn.
Đương nhiên rồi, ông chủ Châu không có hứng thú làm chúa cứu thế, anh cũng không phải là quỷ sai của Dung Thành, cũng lười quản chuyện này.
Cũng do vận may của bọn họ không tốt lắm, nếu như không phải là vị nữ quỷ sai ngốc bạch ngọt kia chết, đoán chừng hiện tại Châu Trạch người ta đã đáp máy bay ở Thông Thành rồi.
Bạch Hồ cũng không sai, cô ta muốn bảo vệ cô em gái kia của mình, đứng ở lập trường của cô ta mà nói, là lựa chọn đương nhiên, lại không bởi vì áp lực của tiệm sách mà bị khuất phục, vẫn chống lại đến cuối cùng, chị em gái tình sâu nghĩa nặng, không mang theo chút giả tạo nào.
Cho nên.
Vào lúc này.
Nhìn thấy Bạch Hồ nằm trong vũng máu trước mặt.
Châu Trạch bỗng nhiên có một loại cảm giác tội lỗi nhè nhẹ.
Phảng phất như lúc này bản thân đã trở thành nhân vật phản diện điển hình trong rất nhiều tác phẩm tác phẩm văn học và phim ảnh vậy.
Tuy nói, cảm giác làm nhân vật phản diện cũng thật thoải mái, nhưng đúng là vẫn còn có một chút xíu không được tự nhiên.
Ngón tay.
Đặt ở vị trí cổ của Bạch Hồ.
Móng tay từ từ dài ra.
Bạch Hồ ngẩng cổ, không cầu xin tha thứ.
Châu Trạch nhắm hai mắt, móng tay đang đặt ở trên da cổ của Bạch Hồ nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi vuốt ve trước, sẵn sàng đâm vào bất cứ lúc nào.
Chẳng qua là, đối với người bị hại mà nói, loại cảm giác trước khi bản thân bị giết còn làm màn dạo đầu chuẩn bị trước như thế này.
Thường là vô cùng khó chịu.
- Con… bé… chết… rồi…
Bạch Hồ lẩm bẩm nói.
- Đúng, ả chết rồi, cô cũng muốn đi cùng ả sao? - Châu Trạch hỏi.
Cô nghĩ đi, rồi đáp lại một tiếng, tôi đưa cô đi xuống.
- Tôi… muốn… sống…
Bạch Hồ rất thành thật mà trả lời.
Tu vi cả đời này của cô ta, từ một dã thú nơi rừng núi đi tới hôm nay, quá khó khăn rồi, người bình thường sinh ra, thì đã là con người, dù là cảnh ngộ không giống nhau, gia đình không giống nhau, nhưng bước khởi điểm đã là con người.
Mà cô ta, ngay từ đầu chính là một con hồ ly kinh hoảng hoảng loạn nơi núi rừng, ngay cả cái chức vị dã thú này, cô ta cũng không đủ trình độ.
Nhỏ yếu, bất lực, mê mang…
- Cô có hận tôi không?
Ông chủ Châu luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, rất giỏi trong chuyện đối nhân xử thế, cho nên, ở trên đời này, kẻ thù của anh, thực sự không nhiều.
- Tôi nói tôi không hận… Anh có tin không?
Bạch Hồ hỏi ngược lại.
Châu Trạch yên lặng.
- Chút chuyện không đáng này… khi còn ở trong rừng… đã thấy rất nhiều rồi… tôi thực sự không hận…
Cá lớn nuốt cá bé, là quy tắc của rừng núi, cũng là cuộc sống mà cô ta thực sự đã trải qua.
Châu Trạch thu tay về, đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi đường ngầm dưới lòng đất.
Oanh Oanh nhìn Bạch Hồ một chút, lập tức đi theo bước chân ông chủ, cùng nhau đi ra ngoài.
Luật sư An sờ yêu đan trong túi một cái, khẽ gật đầu với Bạch Hồ, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Thằng bé trai nới lỏng cái khăn quàng cổ màu vàng trên cổ mình một chút, cũng đi ra ngoài.
Chờ đi ra khỏi đường ngầm dưới lòng đất, gió sớm thổi phất qua, khiến cho người ta giống như được thổi bay những phiền muộn và áp lực trước đó vậy.
Luật sư An lặng lẽ đi tới bên cạnh Châu Trạch, thấp giọng nói:
- Ông chủ, gió xuân thổi tới lại tái sinh đó.
Đi theo ở đằng sau, thằng bé trai có chút nâng trán, trong lòng lại cảm thán giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Châu Trạch không lên tiếng.
Luật sư An do dự một chút, lại nói:
- Nếu không, hay là, hôm nay ông chủ anh bay trước đi, tôi đi sắp xếp lại những người trong viện điều dưỡng một chuyến, ngày mai đi sau?
Thật ra thì, lần này là thằng bé trai hiểu lầm, có làm đồ trang sức như thế nào đi nữa, bổn phận của cái bao tay trắng này, luật sư An làm rất tận tâm nha.
Nếu như ông chủ không xuống tay được, anh ta phải nhận vai kẻ ác này, diệt cỏ tận gốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận