Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 630: Bí tàng của ông chủ Châu!!! (2)

Ngày trước, khi nơi này đang thịnh, nó đã rầm rộ tới cỡ nào?
Có mười mấy quỷ sai đồng liêu rất tự tin, trực tiếp lao vào chỗ càng sâu hơn, phảng phất như bọn họ rất sợ bản thân mình chậm một bước, thứ tốt sẽ bị người khác nhanh chân đến trước vậy.
Quả nhiên là tràn đầy tự tin.
Nhưng phần lớn quỷ sai lại cùng nhau chậm rãi đi vào trong.
Mới vừa tiến vào một nơi xa lạ.
Mọi người vẫn rất cẩn thận, rất kiêng kỵ.
Một số quỷ sai dường như có quen nhau từ trước lặng lẽ tụ tập lại cùng nhau, bọn họ dự định gộp thành một tổ nhỏ, cùng tiến cùng lùi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.
Châu Trạch trực tiếp hơn, sau khi vào cửa đã ngồi xuống bậc thang.
Lão Trương ngồi bên cạnh Châu Trạch.
Hai người như hai du khách bại hoại đến Cố Cung tham quan.
Cảm khái hoàng đế lão nhi thật đúng là quá sướng.
Để ở nơi này, không biết phải cần nộp bao nhiêu thuế bất động sản.
- Cùng đi không?
Một người phụ nữ mặc quần trắng đi tới trước mặt Châu Trạch, phát ra lời mời với Châu Trạch.
Người có tên, cây có bóng.
Danh khí của quỷ sai Thông Thành rất lớn, đương nhiên có người nguyện ý đi lên tổ đội.
Bên cạnh người phụ nữ này còn có hai vị nam quỷ sai, thoạt nhìn khí độ không tồi chút nào.
Cảm giác mình không đủ năng lực, cũng xấu hổ tìm đến Châu Trạch tổ đội.
Ông chủ Châu phất phất tay.
Nói:
- Cô không xứng.
- ... ... - Người phụ nữ.
Bọn họ rời đi, không nổi trận lôi đình, cũng không lưu lại câu độc ác gì.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy có chút không thú vị.
Bình thường, bản thân mình khiêm tốn rồi lại khiêm tốn, chung quy vẫn luôn có kẻ không có mắt tìm tới mình, gây phiền toái cho mình, thế nhưng hiện tại mình rêu rao, hung hăng vênh váo, nghênh ngang hống hách như kiểu có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Trái lại không ai dám lên gây sự với mình.
Ngay cái ao bên cạnh bậc thang trung gian phía trước Châu Trạch.
Có hai quỷ sai đang đứng.
Dường như bọn họ đang muốn xuống ao thăm dò.
Cái ao rất cạn, cũng rất gần cửa chính lúc đi vào.
Theo lý thuyết.
Có lẽ ở đây sẽ không tồn tại thứ tốt gì.
Dù sao tiền nhân cũng đã sớm vơ vét nơi này hết lần này tới lần khác.
Nhưng dường như hai người này dự định dùng phương pháp trái ngược.
Cho rằng bản thân mình rất am hiểu đạo lý đứng ở sau đèn thì tối.
Một quỷ sai trong đó trực tiếp nhảy xuống.
Muốn xuống nước bùn lục lọi một phen.
Ai biết ngay khoảnh khắc này.
- Rầm!
Một con cự mãng da thịt thối rữa bỗng nhiên nhô đầu ra.
Cắn một cái vỡ nát đầu lâu tên quỷ sai kia.
Lại trong phút chốc xé nát vong hồn của tên này quỷ sai.
Trong lúc nhất thời.
Hơn trăm quỷ sai phụ cận còn chưa rời đi.
Tập thể nhìn con cự mãng này!
Mọi người cũng không ngờ tới.
Nguy hiểm.
Vậy mà lại cách cửa chính.
Gần đến như vậy!
Có lẽ trước kia các đại nhân vật lười thu thập con cự mãng này, cho nên vẫn giữ lại nó. Cũng có thể là gần đây con cự mãng này mới dọn nhà, đến nơi này.
Mà sau khi con cự mãng này nuốt mất một vong hồn quỷ sai, một con mắt rắn còn sót lại như quét mắt nhìn bốn phía.
Cũng không tiếp tục chủ động công kích.
Ngay cả tên quỷ sai đang ở rất gần nó nó cũng không công kích.
Mà một lần nữa rút về trong nước bùn.
Lão Trương ở bên cạnh trợn mắt hốc mồm.
Châu Trạch cũng há miệng.
Đột nhiên anh cảm thấy.
Nếu muốn không lý tưởng.
Thì phải triệt để một chút.
Một đồng liêu đã chết đi nhưng không tạo nên gợn sóng quá lớn, rất nhanh, phần lớn quỷ sai phụ cận đã đều đi xa.
Trên bậc thang.
Chỉ còn lại Châu Trạch và lão Trương.
Cùng với một thanh niên mặc quần áo thể thao đang đứng ở cách đó không xa.
- Ông chủ, chúng ta... ...
- Tôi cảm thấy tới chỗ này ngồi một chút cũng rất tốt, anh cảm thấy thế nào?
- Ách...
- Xem ra anh cũng đồng ý.
- A... ... A... ... A... ...
Giọng nói quen thuộc truyền ra từ tận đáy lòng.
- Anh đã tỉnh rồi.
- Ừm... ...
- Anh ở nơi này không sợ bị cảm giác được sao? Còn dám xuất hiện?
- Ở đây... ... Ngăn cách... ...
Châu Trạch bừng tỉnh.
Trước đó, vị Lục phán kia cũng đã nói.
Nơi này là một trong số ít nơi hai mắt âm ty không thể dò xét tới.
Cho nên doanh câu mới dám xuất hiện vào lúc này.
- Được rồi, vậy anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi cũng định nghỉ ngơi, ngủ ở địa ngục hẳn có thể thoải mái một chút.
Châu Trạch nghiêng đầu qua.
Rồi nói với lão Trương nói:
- Lão Trương này, cũng đã lâu rồi anh không ngủ đúng không? Cứ đả tọa mãi cũng không tiện, thừa cơ hội này, hãy ngủ một giấc cho ngon.
- Bảy ngày lận.
- Có thể ngủ một giấc hoàng kim.
- Ách, tốt...
Ông chủ kêu bạn lười biếng.
Như vậy.
Bạn cứ lười biếng đi.
Chờ khi người thanh niên mặc áo đen còn chưa đi kia quay đầu nhìn lên.
Phát hiện trên bậc thang phía sau.
Ở vị trí cách cửa chính không tới hai mét.
Có hai người.
Đang nằm ngang ở nơi đó, chuẩn bị ngủ một giấc.
- ... ... - Thanh niên mặc áo đen.
Thanh niên hơi nghi hoặc một chút.
Sau đó liền cười cười.
Ngay sau đó.
Anh ta cũng nằm xuống.
Dường như anh ta cũng chuẩn bị ngủ chung.
Lúc này, ông chủ Châu mở to mắt.
Nhìn thanh niên ngủ ngay phía dưới cách bọn họ không xa.
Trong lòng bỗng nhiên bốc lên một tia cảnh giác.
Mình ở nơi này là vì tiêu cực làm biếng, kéo dài công việc.
Vị kia thì sao?
Cũng giống như mình sao?
Bị nhìn thấu rồi?
Không đúng.
Hẳn không phải.
- Anh ta... ... đang... ... chờ... ... đám người... ... quay về... ... đến... ...
Đám người quay về?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Đây là đang ôm cây đợi thỏ?
Người khác đi cướp đoạt, đi tìm vận may, đi tìm cơ duyên của mình.
Anh ta chỉ nằm ở chỗ này chờ.
Bởi vì bảy ngày sau.
Mọi người lại phải đi ra từ nơi này.
Anh ta đang chờ đám người đó mang đồ tới trước mặt anh ta?
Tự tin như vậy sao?
Hai tên học dốt.
Và một vị học cực giỏi.
Được phân tới cùng một ký túc xá.
Cuộc sống luôn cảm thấy có chút không cân đối.
- Ông chủ, chúng ta không đi vào xem một chút thật sao?
Lão Trương có cảm giác nếu đã tới, hay là chúng ta đi vào chụp tấm ảnh rồi đi ra.
- Bên trong rất nguy hiểm. - Châu Trạch nói xong lại nhìn về phía thanh niên mặc áo đen đang nằm kia, người này dường như còn nguy hiểm hơn.
Chỗ chết người nhất chính là.
Ngộ nhỡ anh ta cho rằng mình cũng có dự định giống như anh ta.
Bỗng nhiên có một ngày.
Anh ta đứng lên, muốn quyết đấu với mình một phen.
Tranh đoạt tư cách ôm cây đợi thỏ thì phải làm sao bây giờ?
Châu Trạch lại ngồi dậy.
Sờ sờ túi tiền, không có thuốc.
Có chút tâm phiền.
Đưa mắt nhìn về phía sâu trong cung điện.
Thành thật mà nói.
Vẫn có chút xung động muốn đi thử vận khí xem sao.
Nhà quá nghèo.
Oanh Oanh còn đang chờ mình kiếm được chút gì đó về mua gạo nấu cơm đây.
- Đúng rồi, doanh câu, anh biết rốt cuộc đây là nơi nào không?
- Trước đây anh đã tới đây sao?
- Hoặc anh có cảm ứng được trong này còn bảo bối gì đó chưa được phát hiện không?
- Nhà... ... tôi... ...
- Nhà... ... tôi... ...
Khi nghe được câu trả lời này, Châu Trạch sửng sốt một chút, dường như anh còn chưa hiểu lắm, cũng giống như chiếc xe cũ kỹ đã sử dụng nhiều năm mà chẳng hề đăng kiểm bỗng nhiên bắt đầu đua xe ngay trên đường núi.
Quay đầu lại.
Nhìn cửa chính gần trong gang tấc.
Lại nhìn bậc thang phía dưới người mình một chút.
Châu Trạch chợt đứng lên.
Thứ gì mới có thể nằm trên bậc thang trước cửa lớn, lười biếng không nhúc nhích?
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch cảm thấy mình bị thua thiệt.
- Ha... ... ha... ... ha... ...
Doanh câu nở nụ cười.
Mấy trận gần đây.
Anh ta không ngừng bị thua thiệt.
Đầu tiên là ở Từ Châu, anh ta dọn sẵn trận thế chờ "Phật" xuất hiện, thế nhưng Phật lại ném cho anh ta một câu: - Xin lỗi, đi nhầm cửa.
Chẳng khác gì bản thân ném ánh mắt quyết rũ suốt nửa ngày cho người mù xem.
Sau đó là trong huyệt động của tiểu cương thi, bị Châu Trạch nghĩ lầm thành "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực", căn bản không cách nào giải thích rõ được.
Sau đó khi đối mặt với Lục Bình Trực, bản thân anh ta trực tiếp mắc lừa, khiến Châu Trạch ôm bụng cười đến ruột đau.
Cũng bởi vậy.
Anh ta hy vọng nhìn thấy phong thủy luân chuyển.
Nếu không.
Trái tim kiêu ngạo này.
Biết phải đối mặt thế nào?
Cũng may đối với chuyện này, từ trước đến nay ông chủ Châu nhìn rất thoáng, hơn nữa ông chủ Châu còn là người làm đến nơi đến chốn, làm bất cứ chuyện gì cũng luôn đối mặt với thực tế.
Khi doanh câu cung điện này là nhà của anh ta thì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận