Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 227: Thiếu nữ nghiện internet (1)

Tiểu loli cũng không đi tới chỗ xa quá, cô bé trực tiếp tìm một vò rượu lớn ở một nhà gần đó, ngay từ đầu Châu Trạch còn lo lắng không biết cái vò rượu này có thể đậy kín không cho mùi hương kia thoát ra không, thế nhưng ngay sau đó, thời gian chứng kiến kỳ tích đã tới.
Tiểu loli tìm mấy tờ giấy trắng trong vở bài tập, lần lượt xé hết chúng nó ra, ra hiệu cho Châu Trạch bỏ hoa bỉ ngạn vào trước, sau đó cô bé cầm giấy, dùng đầu lưỡi của mình liếm qua cho nó dính nước bọt của cô bé. Sau khi dính nước bọt rồi cô bé dán kín một vòng, cuối cùng vỗ vỗ tay, lấy một chai nước suối từ trong xe ra uống "ừng ực ừng ực", xem bộ dáng có vẻ cô bé muốn bổ sung lượng nước vừa tiêu hao.
Được rồi, Châu Trạch biết đầu lưỡi của tiểu loli có thể kéo được rất dài, rất dài, thế nhưng anh không ngờ nước bọt trên đầu lưỡi của cô bé còn có công hiệu như thế, nếu tiểu loli nói cái thứ này đã được bịt kín thì nó tuyệt đối không có vấn đề gì nữa, Châu Trạch cũng không nghĩ nhiều làm gì.
Trên đường trở về là Châu Trạch lái xe, bởi vì Hứa Thanh Lãng còn đang hôn mê, cả người nằm ngang ở ghế sau, còn đang đắm chìm trong giấc mộng tươi đẹp nào đó, giống hệt một người uống rượu say. Đương nhiên đây là kết quả khi tiểu loli đập cậu ta hôn mê, nếu như hiện tại cậu ta còn thanh tỉnh, có trời mới biết cậu ta sẽ làm ra những chuyện cay mắt gì.
Sự ảnh hưởng của món đồ chơi nhỏ này với người sống, thật sự đã vượt quá toàn bộ dược phẩm tinh thần nằm trong tầm hiểu biết của con người, hơn nữa căn bản là nó không phải thứ có thể xếp cấp độ được nữa.
Chẳng qua trên đường trở về Châu Trạch lại cẩn thận từng li từng tí, cũng may anh không đụng phải cảnh sát giao thông, nếu không ngộ nhỡ lại bị bắt giam vì tội không có bằng lái thì đúng là nực cười.
Anh quyết định đưa tiểu loli về nhà trước, vì thế anh lái xe đến phía ngoài tiểu khu của Vương Kha.
Tiểu loli ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau khi xe dừng lại cô bé cũng không vội vã xuống xe, mà là đưa mắt nhìn xuống bình rượu dưới chân Châu Trạch, lè lưỡi liếm môi một cái.
- Tôi thật sự rất ngạc nhiên, lúc trước cô giải quyết chuyện ăn cơm như thế nào? - Châu Trạch hỏi.
- Đây cũng chính là nguyên nhân phần lớn quỷ sai thường dùng thân thể của người sống. Phần lớn thời gian chúng tôi đều đang lâm vào ngủ say, mà bản thân kí chủ có thể tự động thực hiện công việc của mình, hai linh hồn cùng tồn tại trong một thân thể, cho nên, kí chủ vốn không bị ảnh hưởng chuyện ăn cơm và đi ngủ.
Châu Trạch gật đầu, anh hiểu được, bởi vì chính mình là người nhập cư trái phép, cho dù dưới cơ duyên xảo hợp trở thành quỷ sai, nhưng cuộc sống của nguyên chủ thân thể này đã sớm kết thúc, cho nên anh vừa ở nhờ trong cơ thể người ta vừa là chủ của thân thể này, đương nhiên không thể tự kiềm chế khiến bản thân mình lâm vào ngủ say, từ đó để nguyên chủ của thân thể này tự xuất hiện ăn cơm đi ngủ...
- Vậy đúng ra cô vốn không cần tới thứ này mới đúng. - Châu Trạch hỏi.
Tiểu loli liếc Châu Trạch một cái.
Rất nghiêm túc nói:
- Tôi cũng đã từng sống.
- Tôi biết.
Toàn bộ quỷ khi còn sống đều là con người.
- Cho nên, tôi cũng sống cuộc sống của người bình thường, cũng cần ăn cơm.
- Ah, đã hiểu.
- Cho nên tôi cũng sẽ thèm ăn, cũng muốn thử mùi vị của đồ ăn khi bản thân đang thanh tỉnh.
Cuối cùng tiểu loli nói liền một hơi, sau đó cô bé khoanh tay trước ngực, tức giận ngồi ở chỗ kia.
- Tốt rồi, chờ sau khi tôi làm xong sẽ giữ lại cho cô một phần, khi nào cô rảnh thì hãy tới tiệm sách lấy.
Châu Trạch đưa tay xoa đầu đối phương một cái.
Lần này, tiểu loli không phản kháng.
- Thay tôi gửi lời thăm hỏi tới cha cô. - Châu Trạch khoát khoát tay với tiểu loli, nhìn tiểu loli đi vào trong tiểu khu, thật ra, đã rất lâu rồi anh không liên lạc lại với Vương Kha.
Lần trước Vương Kha giới thiệu người khách hàng kia cho mình, kết quả lại là người phụ nữ của hải thần, đương nhiên, chắc chắn chuyện này không có quan hệ trực tiếp gì với Vương Kha.
Cho nên, Châu Trạch phát hiện bản thân mình thật đúng là một người bạc tình bạc nghĩa, người đã từng là bạn nối khố với mình, thế nhưng từ sau khi có công việc ổn định lại chưa từng liên lạc lại với nhau, thậm chí là sau khi nhận nhau rồi vẫn đạm bạc như thường. Đương nhiên, còn có một nhà bác sĩ Lâm nữa, thế nhưng Châu Trạch cũng lười suy nghĩ nhiều.
Phật nói, người cần tự xét lại.
Châu Trạch cười cười, tự xét lại quá nhàm chán, vẫn nên trở về sớm một chút mân mê thứ đồ chơi này sung sướng hơn nhiều. Vừa nghĩ tới chuyện sau này khi ăn cơm anh không cần nhai nuốt ngấu nghiến, có thể từ từ thưởng thức, thật sự khiến nhân sinh tràn ngập hy vọng.
Châu Trạch cũng đã từng hỏi tiểu loli, vì sao cô bé có thể xuống địa ngục bất cứ lúc nào nhưng không tới đó ngắt một ít hoa bỉ ngạn về. Đổi lại, tiểu loli nhìn mình như nhìn một tên đần độn.
Trên đường hoàng tuyền có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm?
Một quỷ sai nho nhỏ như ngươi chạy xuống chỉ vì muốn hái trộm mấy đóa hoa bỉ ngạn, sau đó chuồn đi?
Chán sống rồi sao?
Về tới phòng đọc sách, lão đạo đang ngồi ở cửa tiệm hút thuốc, Châu Trạch ra hiệu cho lão đạo tới trợ giúp mình đưa Hứa Thanh Lãng vào nhà.
- Ha, cậu ta bị sao vậy? - Lão đạo nâng Hứa Thanh Lãng lên, sau đó hỏi.
- Uống say. - Châu Trạch trả lời.
- Uống say? Nhưng trên người cậu ta đâu có mùi rượu đâu? - Lão đạo có chút mờ mịt, nhưng lão cũng không hỏi nhiều, khiêng Hứa Thanh Lãng lên trực tiếp đi lên tầng.
Châu Trạch bưng bình rượu đi vào phòng sách, phát hiện Bạch Oanh Oanh không ở tầng một, anh cũng không để Deadpool giúp mình mà dứt khoát tự động xách bình rượu đi lên tầng hai.
Dùng chân đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trùng hợp đụng phải Bạch Oanh Oanh vừa mở cửa đi tới.
Sắc mặt Bạch Oanh Oanh phiếm hồng, vô cùng kích động, cuồng loạn hô to:
- A a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng hét này con mẹ nó dọa ông chủ Châu sợ đến mức thiếu chút nữa làm rớt bình rượu trong tay.
Ông chủ Châu bảo đảm.
Nếu như bình rượu bị vỡ.
Hoa bỉ ngạn bên trong cũng bị phá hủy.
Nhất định anh sẽ không chút do dự đâm nữ cương thi trước mặt một trăm lần, một trăm lần!!!
- A a a a! ! ! !
Bạch Oanh Oanh thấy Châu Trạch trở lại.
Kích động tới mức trực tiếp xông lên ôm lấy Châu Trạch, sau đó hôn một cái lên trên mặt Châu Trạch.
- A a a a, chúng ta là quán quân, ông chủ!
- RNG (1) đoạt cúp! ! ! !
(1) Royal Never Give Up (RNG) là một đội Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc tham dự giải League of Legends Pro League. Đội đã vô địch LPL Mùa Xuân 2016 và 2018 và cũng là nhà vô địch 2018 Mid-Season Invitational.
Bạch Oanh Oanh vui vẻ như một tên ngốc một trăm năm mươi cân.
- Trò chơi ăn gà của cô á? - Châu Trạch dò xét hỏi thăm.
Thật sự là đời trước khi ông chủ Châu là bác sĩ khoa ngoại, anh bận rộn muốn chết, cho dù có thời gian rảnh cũng chỉ nghiên cứu những dụng cụ chữa bệnh mới nhất hay những ca bệnh kinh điển, vì có thể thực hiện lý tưởng nhân sinh mà anh sống như một con quay không ngừng tự quất bản thân mình, nào có thời gian chơi trò chơi.
Đời này anh là người đã từng chết một lần, càng hiểu được chân lý sinh hoạt là lười biếng, là tiết tấu chậm, cũng không có ý định đi chơi game gì.
Cho nên đối với cái quán quân gì gì đó.
Đối RNG và vân vân…
Ông chủ Châu thật sự không hiểu ra sao.
- Là Liên minh huyền thoại, chính là LOL đó. - Bạch Oanh Oanh giải thích một câu.
- Ah, cô vui vẻ là tốt rồi.
Châu Trạch ra hiệu để Bạch Oanh Oanh nhường đường một chút, sớm biết vậy còn không bằng gọi Deadpool hỗ trợ, hiện tại vì sao mình lại cảm thấy cái thiếu nữ nghiện internet này có chút không đáng tin cậy nhỉ?
Nhưng sau khi anh nhìn lại mái đầu bạc trắng của Bạch Oanh Oanh, đang phấn khích bừng bừng ở nơi này.
Châu Trạch bỗng nhiên cảm thấy cứ cưng chiều như vậy mà nhìn cô bé vui vẻ, dường như cũng là một niềm hạnh phúc.
Có lẽ thân thể anh vốn còn đang suy yếu, vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, cho nên giấc ngủ của Châu Trạch hôm nay đặc biệt dài hơn ngày thường, sắp tới trưa anh mới tỉnh lại, Bạch Oanh Oanh vẫn theo lẽ thường chờ ông chủ tỉnh rồi mình mới xuống giường cùng lúc với ông chủ.
Châu Trạch rửa mặt xong lại đi xuống tầng, chuẩn bị gọi lão đạo lấy tiền đi mua một ít thiết bị thực nghiệm hoặc dụng cụ phong kín, anh muốn ép hoa bỉ ngạn thành nước để cất giữ, nếu cứ bỏ nó lại trong hũ rượu có vẻ cũng không ổn lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận