Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 420: Tổ đội tặng đầu người

Một hơi lên tầng. Cho dù bọn họ là quỷ sai thì việc một hơi lên tầng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Dù sao thì trên cơ bản, thân thể quỷ sai chỉ là thân thể người thường, hơn nữa có thể vì vấn đề giấc ngủ và ăn uống, thân thể quỷ sai còn yếu ớt hơn thân thể người bình thường một chút.
Có đôi khi Châu Trạch nghĩ tới, hình tượng của quỷ sai trong truyền thuyết dân gian, mắt to cụp xuống, sắc mặt tái nhợt. Có lẽ không phải do quỷ sai niên đại đó hù dọa người nên mới có bộ dạng như vậy, mà đó thuần túy là vì bọn họ cũng rất khó chịu, dù sao thì trình độ chữa bệnh lúc ấy cũng kém, còn gặp phải đủ loại bệnh.
Đương nhiên, căn cứ tinh thần vội vàng đi ăn canh, ba người vẫn cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất lên tầng, ngay cả ông chủ Châu cũng không ngoại lệ.
Tố chất thân thể của Trịnh Cường là tốt nhất, bình thường anh ta thường chơi bóng rổ, luyện ra sức bật, vào lúc này sức bật hiện rõ không bỏ sót, trực tiếp kéo ra khoảng cách một tầng lầu với Châu Trạch và Nguyệt Nha, dẫn đầu đi tới tầng thứ tám.
Cũng ngay khoảnh khắc khi hai chân anh ta vừa đạp lên tầng tám.
Trịnh Cường chỉ cảm thấy bỗng nhiên trên người mình dấy lên cảm giác khô nóng.
Cảm giác khô nóng này tới ù ù cạc cạc, nhưng anh ta còn chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ, chỉ vội cảm ứng vị trí của Cổ Hà và Lý Sâm, sau đó lập tức chạy tới.
Cổ Hà và Lý Sâm cùng nhau nhìn anh ta, sau đó tiến vào gian phòng học bên cạnh.
Trịnh Cường không cam lòng lùi ở phía sau, cũng lập tức chạy theo vào.
Sau khi đi vào.
Anh ta chỉ cảm thấy bên trong phòng học sương khói mông lung.
Nhiều sương mù như vậy?
Trịnh Cường phất phất tay, muốn xua tan sương mù trước mặt, chân của anh ta vẫn còn đang tiếp tục đi lên phía trước.
Đi tới đi tới.
Bên tai anh ta xuất hiện thanh âm với tiết tấu sống động, mang theo cảm giác ồn ào chói tai.
Có nam nữ đang thét chói tai.
Có người đang cầm microphone khàn cả giọng mà rống lên.
Âm luật sống động trộn lẫn hết thảy, tạo thành vòng xoáy khiến kẻ khác mê huyễn.
Trong tầm mắt xuất hiện cả trai lẫn gái đang giãy giụa, có người ngồi xuống trên sô pha, có người nằm trên ghế sa lon, còn có mấy nữ sinh lột sạch quần áo đứng trên bàn trà đang múa máy quay cuồng.
Mồ hôi, cồn, hôi nách, nhiều loại mùi vị hỗn hợp tạo thành một loại thuốc có tác dụng kích thích hocmone.
Theo bản năng, thân thể Trịnh Cường bắt đầu cùng nhau nhảy nhót với đám người kia, đây thuần túy chỉ là một loại phản ứng bản năng.
Mọi người vây quanh anh ta, vũ nữ nương theo anh ta, tràn đầy khiêu khích.
Mọi người nhường vị trí.
Khiến Trịnh Cường ngồi xuống chính vị trên sofa.
Có người đưa bình thuỷ tinh và đèn cồn tới, bên trong bình thuỷ tinh còn có bột phấn màu trắng.
Đây là bột phấn màu trắng lóe ra ánh sáng mê người trong mắt một số người đặc biệt.
Cầm lấy nó trong tay.
Trong mắt Trịnh Cường dần hiện ra vẻ do dự.
Dường như.
Có cái gì đó không đúng.
Anh ta muốn đứng lên.
Muốn rời khỏi nơi này.
Anh ta luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện trọng yếu gì đó.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy phảng phất như bản thân đang ngủ mơ.
- Ông!
Một bóng đen chậm rãi hiện lên trên ghế sa lon.
Bóng đen bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể Trịnh Cường.
Đôi mắt Trịnh Cường bắt đầu nổi lên màu đỏ, vào lúc này, hơi thở của anh ta cũng đột nhiên nặng thêm.
Trong phòng KTV, tiếng gầm lại tăng lên một nấc.
Mọi người hát, kêu, nháo.
Dường như tất cả mọi người đã biến thành kẻ tâm thần triệt để, triệt để phát tiết tính tình của mình.
Ở bên cạnh Trịnh Cường, bò lổm ngổm rất nhiều người, cả trai lẫn gái, bọn họ hầu hạ Trịnh Cường ăn cơm.
Một tia thanh minh cuối cùng trong mắt Trịnh Cường nổ tung.
Anh ta để bình thuỷ tinh lên trên đèn cồn.
Bắt đầu thôn vân thổ vụ.
Cảm giác quen thuộc.
Tiết tấu quen thuộc.
Quỷ sai không qua cầu Nại Hà.
Còn giữ lại ký ức đời trước.
Hiện tại.
Phảng phất như tình cảnh đời trước tái hiện.
Trịnh Cường càng hút càng nhanh, càng hút càng không dừng được, tinh thể màu trắng dưới đáy bình thuỷ tinh như mãi mãi cũng không bớt đi một chút nào.
... ...
- Trịnh Cường đâu?
Lên tầng tám, Nguyệt Nha ngắm nhìn bốn phía hỏi.
Ánh mắt Châu Trạch cũng đảo quanh.
- Không phải tên kia đã chạy lên tới rồi đấy chứ? Ngay cả chờ cũng không muốn chờ chúng ta? - Nguyệt Nha cắn răng, rất bất mãn.
Châu Trạch lại có chút cẩn thận nói: - Hình như có vấn đề gì đó.
Nhưng vào lúc này, Châu Trạch và Nguyệt Nha cùng nhau nhìn thấy Cổ Hà và Lý Sâm đứng ở cửa phòng học xa xa. Hai người kia cũng nhìn về phía Châu Trạch, sau đó hai người cùng đi vào một gian phòng học.
- Bọn họ ở nơi này!
Lúc này, Nguyệt Nha lập tức chạy tới.
Chỉ có Châu Trạch còn đứng tại nguyên chỗ không động.
Không đúng.
Không nên.
Châu Trạch mím môi, ngay từ đầu khi leo thang lầu, vì vận động dữ dội mà hơi thở của anh trở nên hổn hển, vào lúc này hơi thở đã dần dần bình phục lại, nhưng loại cảm giác hoảng hốt ấy vẫn không cách nào biến mất.
Lại thêm ông chủ Châu đã gặp phải những tràng ảo thuật kiểu này quá nhiều, quá nhiều rồi..., sức chống cự ảo cảnh cũng mạnh mẽ hơn những quỷ sai khác không chỉ một bậc.
- Tại sao anh không đi?
Nguyệt Nha chạy được một đoạn lại quay đầu nhìn về phía Châu Trạch, thấy Châu Trạch bất động, bản năng khiến cô ấy cũng không chạy về phía trước nữa.
Trong quỷ sai có thể tồn tại kẻ lỗ mãng, nhưng tuyệt không tồn tại kẻ ngu si.
Châu Trạch liếm môi.
Sau đó anh cứng rắn.
Dùng hàm răng cắn đầu lưỡi.
Trong lúc nhất thời.
Cảm giác hôn mê kịch liệt truyền đến, thân thể Châu Trạch liên tục lảo đảo mà lui về phía sau, gần như cả phần sau lưng đã dính lên trên vách tường.
Nhưng loại cảm giác tâm thần hốt hoảng kia cũng bởi vậy mà biến mất.
Thay vào đó là.
Là một loại áp lực lạnh như băng, cùng với tiếng thở dốc nặng nề.
Nguyệt Nha chạy tới bên cạnh Châu Trạch, nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch nhìn thấy trong tròng mắt của cô ấy như có ánh sáng dị dạng lộng lẫy đang lưu chuyển, đây không phải biến hóa của bản thân cô ấy, càng giống như bị thêm vào.
- Có vấn đề.
Châu Trạch đưa tay chỉ hai mắt của mình.
Nguyệt Nha sửng sốt, lúc này dường như cô ấy đã hiểu rõ, giữa tay trái xuất hiện một cây châm, châm này rất nhỏ, không khác gì cây kim dùng trong may mặc.
- Phá tương! Trừ vọng!
Nguyệt Nha không ngừng ma sát cây châm trên trán và tóc của chính mình, cuối cùng lại đặt cây châm ngay trước miệng mình, hà một ngụm khí nóng.
Ngay sau đó, cô ấy lại lấy một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, trong bình thủy tinh để phù thủy, cô ấy trực tiếp ném cây châm kia vào trong bình thủy tinh.
Trong lúc nhất thời.
Cây châm kia bắt đầu nhanh chóng bị ăn mòn, gần như lập tức hóa thành gỉ sắt, ngay cả nước cũng trở nên vẩn đục không gì sánh được.
Nhưng thay vào đó, thân thể Nguyệt Nha trở nên nhẹ bẫng, giống hệt như Châu Trạch ban nãy, cả người cô ấy lảo đảo. Cô ấy đưa tay muốn nắm lấy Châu Trạch.
Nhưng ông chủ Châu chỉ đứng ở đàng kia nhìn khắp bốn phía, căn bản là anh không phản ứng cô ấy.
- Ôi!
Nguyệt Nha trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
Người đàn ông này.
Đời trước là lưu manh đúng không?
Đau thì đau, nhưng ít ra cô ấy có thể cảm giác rõ ràng được bản thân mình đã thanh tỉnh hơn trước kia rất nhiều.
Thật ra, trong dân gian, có rất nhiều nơi sử dụng phương pháp dùng châm “gọi” này như một loại tập tục. Bình thường người ta hay sử dụng phương pháp này khi cơn đau đầu kéo dài không dứt, không chuyển biến tốt.
- Chuyện gì xảy ra? - Nguyệt Nha hỏi.
Châu Trạch lắc đầu: - Tôi có một loại dự cảm xấu.
Loại dự cảm kia chính là.
Rốt cuộc ai mới là thợ săn.
Ai là con mồi?
... ... ...
- Đòi hỏi cực đoan như vậy sao? - Lý Sâm bên cạnh Cổ Hà khẽ nhíu mày.
- Chết đói nhát gan, chết no gan lớn. - Cổ Hà cười cười: - Lần này nuôi tên ấy cho mập, ăn rồi có thể bù đắp được hơn nửa năm tích điểm.
Lý Sâm cũng cười theo, nhưng anh ta luôn cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Không phải trước kia bọn họ đã nói chỉ cố ý giấu nghề, cho nó hại chết nhiều thêm vài người, tăng thêm một chút tích điểm thôi sao?
Vì sao kết quả lại là.
Ngay cả quỷ sai cũng bị dâng vào miệng nó?
Trước đó, Cổ Hà chưa từng thương lượng với chính mình việc cố ý dụ dỗ mấy quỷ sai dâng đầu lên cho nó…
Lý Sâm vốn định lặng lẽ rời khỏi, anh ta không phải người có tâm tư lương thiện gì, nhưng anh ta tuyệt không phải kẻ thiếu đầu óc, ngu si.
Bỗng nhiên Cổ Hà nói chuyện đưa đầu quỷ sai cho anh ta biết.
Đương nhiên anh ta sẽ không ngây ngô mà cười cười, sau đó lại tiếp tục nói mấy lời nịnh hót như trước đây.
Mà bản năng khiến anh ta đang suy nghĩ.
Liệu cái đầu của anh ta.
Có nằm trong kế hoạch của Cổ Hà không?
- Anh đi đâu vậy?
Cổ Hà xoay người hỏi.
- Tôi đi.
Lý Sâm nói rất kiên quyết, đồng thời quanh thân anh ta bắt đầu có một đoàn khí màu xanh nhạt lưu chuyển. Đây rõ ràng là tôi không tín nhiệm anh, tôi không muốn tiếp tục hợp tác với anh.
Cho dù chén canh này anh ta không uống, anh ta cũng phải đi.
Sự tình biến hóa quá nhanh.
Không đi mới là ngu ngốc.
Cổ Hà thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay lưng lại, phất phất tay.
- Như vậy, tạm biệt, hẹn gặp lại.
Ngay từ đầu Lý Sâm tưởng Cổ Hà buông tha cho mình, anh ta còn thở dài một hơi nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng anh ta còn cảm thấy có chút hối hận.
Hình như.
Bộ đầu đại nhân không có ý định đối phó với bản thân mình.
Vẫn muốn dẫn dắt bản thân mình, dẫn theo mình cùng uống chén canh?
Vậy mà.
Anh ta còn chưa kịp xuống tầng.
Một bóng đen đã lặng lẽ từ bên trên nhỏ giọt xuống.
Đúng vậy.
Nhỏ xuống.
Giống như một vệt đen.
Bắt đầu nhỏ xuống trên người Lý Sâm.
Trên người Lý Sâm vốn có hào quang màu xanh lam nhạt bay lên, nhưng lúc này, hào quang ấy cũng bị màu đen kia hoàn toàn bao trùm, anh ta chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Khi anh ta lại mở mắt ra, anh ta phát hiện mình đang đứng ở trên đỉnh một tòa nhà cao tầng.
Ở trước mặt anh ta.
Có một đám người đứng xếp hàng.
Có lớn có nhỏ, có nam có nữ.
Có bạn cùng bàn thời tiểu học của mình, cũng có lớp trưởng thời trung học cơ sở của mình, có cả nữ sinh mình thích thời trung học phổ thông, có cả bạn cùng phòng thời đại học của mình, còn có đồng nghiệp khi mình đi làm.
Bọn họ có người được giáo viên biểu dương, có cô gái mình thầm mến đi học đi về cùng với mình, có người lấy được học bổng, có người lấy được tiền trợ cấp sinh viên nghèo vượt khó, có người lấy được ông chủ khen thưởng.
Bọn họ.
Đều là những người đáy lòng Lý Sâm từng tàn nhẫn ghen tỵ và nguyền rủa qua.
Hiện tại.
Tất cả đều đang đứng xếp hàng trước mặt mình.
Bắt đầu từ bạn ngồi cùng bàn thời tiểu học.
Bọn họ từng bước từng bước mà chết lặng đi về phía trước.
Từ trên tầng nhảy xuống.
Đây là một tòa nhà lớn.
Cứ nhảy xuống như vậy, chắc chắn sẽ biến thành một miếng thịt nát.
Nhìn bọn họ nhảy xuống, hết người này đến người khác.
Mặt mũi Lý Sâm vốn bình tĩnh đã bắt đầu hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, không ngăn được.
Cái loại cảm giác vui sướng này.
Cái loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ này.
Cái loại cảm giác ngạc nhiên này.
Nếu là người chưa từng đố kỵ người khác thật sâu, tuyệt đối không cách nào thể nghiệm và cảm giác được!
Các người.
Đáng chết.
Đều phải chết.
Xuống địa ngục.
Hưởng thụ dằn vặt đi thôi!
Đến địa ngục.
Đều đến địa ngục cho tao!
Vì sao bọn mày lại có thể ưu tú hơn tao?
Vì sao bọn mày lại có thể lăn lộn tốt hơn tao?
Toàn bộ.
Các người đều đáng chết! ! !
Lý Sâm cười lớn, anh ta không ngăn được cảm giác muốn cười.
Thế nhưng anh ta không chút chú ý, dưới chân mình đã có một đám lửa bốc lên.
Thực ra anh ta đang đứng trên đống lửa.
Nương theo từng người từng người nhảy xuống tầng.
Ngọn lửa dưới chân anh ta cũng đang bốc cháy ngày một mãnh liệt hơn.
Ngọn lửa đố kị.
Người đầu tiên nó thiêu hủy.
Thật ra chính là bản thân mình!
Nhưng anh ta hồn nhiên không cảm giác được.
Anh ta vẫn đang đắm chìm trong loại khoái cảm khi "báo được thù" như trước.
Thật sâu.
Không thể tự kiềm chế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận