Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 431: Bần cùng, đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi

Luật sư An cảm thấy bản thân mình như đại nội tổng quản, lúc hoàng đế ôm các ái phi ngủ, bản thân mình còn phải ở bên cạnh cầm bảng ghi chép xem tháng nào ngày nào, năm nào.
Có bắn hay không?
Chờ khi phi tần mang thai lại lấy ra so sánh, xác nhận đến cùng đó có phải long chủng hay không.
Lần ngồi trong xe này là ngồi tới bốn, năm tiếng.
Chờ đến khi lão đạo tỉnh lại, mở cửa phòng đọc sách, luật sư An mới trầm mặt dẫn theo hai người Nguyệt Nha và Trịnh Cường vào phòng sách.
Không phải anh ta không muốn nghỉ ngơi, tuy nói minh tưởng không được thoải mái như trực tiếp ngủ, nhưng dầu gì nó cũng là một phương thức nghỉ ngơi, chỉ có điều hai đứa bé này nhất định phải có người trông mới được.
Nhìn toàn bộ phòng đọc sách, tuy nói hai quỷ sai này đã bị thương, nhưng người có năng lực có tư cách coi chừng bọn họ cũng liền hai người rưỡi.
Một người là bản thân mình.
Một người khác là Châu Trạch.
Mà nửa người kia chính là tiểu loli.
Sở dĩ nói tiểu loli chỉ là một nửa, là vì nếu để một mình tiểu loli trông coi bọn họ, có thể sẽ tồn tại sai lầm nguy hiểm.
Vấn đề là mình không thể ngược đãi bọn họ, cố ý khiến bọn họ tàn phế.
Đương nhiên.
Dưới con mắt của luật sự An, chuyện tối hôm qua mình đánh Trịnh Cường đau tới nằm bẹp dí, là mình đang quan tâm Trịnh Cường.
Hai tên này là hai tên luật sư An chuẩn bị để Châu Trạch thu làm thuộc hạ, Châu Trạch muốn trở thành bộ đầu, nhất định phải có năm thuộc hạ, hiện tại anh còn thiếu ba người.
Tiểu loli là một, bên phía Thường Châu có một, Trương Yến Phong đã trở về thăm nom an ủi người thân cũng có thể tính là một. Hiện tại lại thêm hai người này, có thể coi là đầy đủ.
Sở dĩ Châu Trạch dẫn theo hai người bọn họ trở về, dưới con mắt của luật sư An, hẳn anh cũng có ý này.
Nếu sau này đều là người mình, còn phải làm việc cùng nhau, đương nhiên anh ta không thể cố ý dằn vặt bọn họ hoặc khiến bọn họ biến thành tàn phế, nếu không sau này khi làm việc cùng nhau sẽ khó chịu lắm.
Luật sư An tự rót cho mình một ly cà phê, cố ý lấy trộm cà phê chồn Châu Trạch thích nhất.
Ông chủ đang ngủ thoải mái, thân làm đội trưởng lao ngục như mình, kiểu gì cũng phải kiếm chút đồ ăn lót dạ, đây cũng là lẽ thường thôi.
Vừa nghĩ đến đây.
Anh ta lại múc thêm mười muỗng cà phê phân chồn.
Cũng bởi vậy.
Sau khi luật sư An pha cà phê xong đi ra, anh ta cầm trong tay một chiếc ly giữ ấm có dung tích đủ để sánh với bình nước.
Trịnh Cường mặt sưng phù như đầu heo đang ngồi ở đó, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Ngược lại Nguyệt Nha lại có vẻ thoải mái hơn, cô ta cầm quyển tạp chí lên tùy ý lật xem.
Lão đạo không hỏi, nhưng lão biết hai người này là người tối qua Châu Trạch đưa về, hôm nay bọn họ lại bị luật sư An trông chừng, nhất định là người hữu dụng.
Ân cần bưng nước trà lên.
Đương nhiên.
Lão đạo cũng không quên cầm mã hai chiều được đặt trên quầy tới.
Vẻ mặt Nguyệt Nha và Trịnh Cường tràn đầy ngơ ngác.
Nhưng vẫn lấy di động ra quét mã trả tiền.
Sau một lát, Châu Trạch đi xuống. Ông chủ Châu nhìn lướt qua đám người ngồi trong sảnh lớn, gật đầu, cũng không vội đi qua mà tuân theo quy củ cũ, sau khi tỉnh ngủ rời giường phải đi tắm rửa trước.
Đổi lại một bộ quần áo khô ráo, Châu Trạch mới đi tới, tiếp tục ngồi ở vị trí quen thuộc phơi nắng mặt trời.
Bạch Oanh Oanh mang báo chí đã được ủi phẳng cùng với nước chanh tới.
Châu Trạch nhìn thoáng qua nước chanh, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Cà phê đâu?
Bạch Oanh Oanh chu mỏ, nói:
- Không biết vì sao cà phê lại cạn thấy đáy.
Lúc này, hai mắt ông chủ Châu trừng lớn lên.
Thậm chí.
Còn có tơ máu bắt đầu chậm rãi lan tràn ra.
Khí thế cả người lập tức lộ rõ.
Đoán chừng cái vị đang bị phong ấn trong cơ thể kia cũng đang kinh nghi.
Lại gặp phải đại địch sao?
Nếu không cảm giác phẫn nộ ngay cả thân thể mình cũng không ức chế được này đến từ đâu?
Luật sư An mở ly giữ ấm của mình.
Lúc này bên trong tràn ra hương vị cà phê nồng đậm.
Anh ta uống một hớp lớn.
Như lão nông dân lao động trong đồng ruộng uống nước sôi để nguội bản thân mình mang tới.
Hành động hào hiệp kia.
Cảm giác mãn nguyện kia.
Châu Trạch nhìn luật sư An.
Đốt ngón tay bắt đầu rung động.
Nguyệt Nha và Trịnh Cường ngồi phía trước Châu Trạch, hai người bọn họ vốn đang làm bộ trấn định như thường, bỗng cảm giác được sau lưng có sát khí truyền tới.
Trong lúc nhất thời bọn họ kinh ngạc.
Chẳng lẽ.
Quỷ sai Thông Thành này thay đổi ý định?
Anh ta muốn giết người?
Trong lúc nhất thời.
Trong mắt hai người đều xuất hiện vẻ lo lắng, bọn họ vốn hơi tự giữ thân phận, cho dù bọn họ sắp bị người ta buộc ký khế ước bán thân.
Nhưng bọn họ vẫn muốn ngẩng đầu cao ngạo như cũ, duy trì mặt mũi của mình.
Nhưng lúc này, bọn họ thực sự sợ Châu Trạch thay đổi chú ý, không cần chính mình nữa.
Hai người cùng đứng dậy.
Chuẩn bị đẩy mạnh tiêu thụ vì bản thân mình.
Chứng tỏ bản thân mình sẽ là một tiểu đệ (tiểu muội) rất có năng lực.
Nhưng vào lúc này, Châu Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: - An Bất Khởi!
Nguyệt Nha và Trịnh Cường đưa mắt nhìn nhau.
Lửa giận này.
Không phải dành cho bọn họ sao?
Hai người lại ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Như hai con chim cút bị dọa sợ.
Luật sư An lại xoay nắp bình, uống vài ngụm lớn cà phê, phảng phất như căn bản là anh ta không nhận ra lửa giận của Châu Trạch.
Ông chủ Châu gật đầu.
Người nghèo.
Cũng cần phải có mặt mũi.
Người càng nghèo.
Thì càng sĩ diện!
Ông chủ Châu khó khăn lộ ra khuôn mặt tươi cười, hỏi:
- Cà phê này ngon không?
- Ừm, cà phê sao, tạm chấp nhận được, có thể uống.
- ... ... - Châu Trạch.
Lúc này, Nissan của Hứa Thanh Lãng được lái trở về, người xuống xe là Trương Yến Phong.
Lão Trương kết thúc ngày nghỉ thăm người thân, đã trở lại rồi.
Vừa vào cửa, lão Trương đã cười nói:
- Đã được thông qua, tôi sẽ được điều đến làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thông Thành, các người nói xem có trùng hợp không, vừa lúc bổ khuyết phần tôi đã thiếu trước đây.
Bản thân mình hy sinh, sau đó bản thân mình lại tự bổ khuyết.
Bỗng nhiên ông chủ Châu cảm thấy rất hâm mộ lão Trương.
Người tốt.
Thực sự tốt số như vậy sao?
- Khát nước quá.
Nói xong.
Lão Trương nhận lấy ly giữ ấm từ chỗ luật sư An.
Uống ừng ực như điên, một mạch quất sạch.
Sau đó anh ta còn ợ một cái.
Hơi bất mãn mà lấy mu bàn tay lau miệng:
- Sao lại là cà phê? Tôi còn tưởng đây là nước lọc, muốn giải khát, dựa vào cà phê là không được.
Lão Trương không chú ý tới.
Ông chủ Châu ngồi ở ghế đối diện.
Khóe miệng theo bản năng lại giật giật.
- Tôi còn có một tuần nghỉ ngơi, chờ một tuần sau tôi sẽ chính thức phục chức.
Lão Trương vui vẻ như một đứa bé.
Quả thật là đáng để hài lòng.
Mượn xác hoàn hồn trở về.
Bản thân vẫn là cảnh sát hình sự.
Còn có thể trở lại cương vị vốn có của mình, còn có thể tiếp tục làm cảnh sát, rất tốt.
Dù sao anh ta cũng chỉ có một cậu con trai đã sớm sống độc lập, sang năm là có thể tốt nghiệp trường cảnh sát. Cha mẹ anh ta đã qua đời, em gái cũng đã qua đời, bản thân cũng đã ly hôn từ rất nhiều năm trước, gần như có thể coi là người cô đơn.
Ngoại trừ việc bản thân trọng sinh vào người trẻ hơn mười mấy tuổi, không có thứ gì thay đổi cả.
- Anh trở lại đúng lúc lắm, mau hoàn thành chuyện này luôn đi, lão đạo. - Luật sư An kêu lão đạo.
- Ở đây, cái gì vậy? - Lão tỏ ý hỏi.
- Tới khách sạn lớn Thông Thành đặt một bàn bàn tiệc, kêu bọn họ đưa tới đây… Không, quên đi, buổi trưa chúng ta trực tiếp tới khách sạn ăn cơm, ông đi đặt một ghế lô đi, cũng đặt sẵn món ăn luôn. Mặt khác ông đi mua thêm một ít pháo hoa đi.
- Không nên đặt quá nhiều món, hải sản và vân vân đặt ít một chút, nếu có thịt động vật hoang dã hay thịt động vật trong danh sách cấm, nhớ đặt một ít, cả bàn đồ ăn không nên vượt quá năm vạn.
Châu Trạch đang ngồi bên cạnh ngón tay run lên bần bật.
Đặt ít một chút.
Không nên vượt quá năm vạn?
Người sống hai đời.
Châu Trạch cảm thấy bần cùng đã hạn chế suy nghĩ của mình.
- Pháo hoa cũng không cần mua nhiều đâu, chỉ cần đặt ba xe tải hàng là được. Bên phía Thông Thành không cấm đốt pháo hoa, nhưng chúng ta phải khiêm tốn một chút, nếu đốt nhiều quá sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Không nên mua nhiều quá.
Ba xe tải là được rồi?
Tay cầm báo của ông chủ Châu run nhè nhẹ.
- Lấy tiền quỹ sao? - Lão tỏ ý hỏi.
- Ừm, lấy tiền quỹ.
Ông chủ Châu không ngồi nổi nữa, anh cảm thấy nếu mình không đứng dậy nói mấy câu, sợ rằng hôm nay mình phải tiêu ít nhất hai trăm ngàn.
- Không nên phiền toái như vậy, tất cả giản lược đi. - Châu Trạch làm bộ như không có việc gì, nói.
Tất cả giản lược.
Có đôi khi.
Nó đồng nghĩa với "tao nghèo".
- Nếu chỉ có một người bái anh làm bổ đầu, ngược lại có thể giản lược tất cả, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều bái anh làm bộ đầu, cũng như bái sư thời cổ đại, phải long trọng một chút mới được.
- Một khi bái anh làm bộ đầu rồi, sau này, trong một đoạn thời gian rất dài, chúng ta thật sự vui buồn có nhau, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, không đáng để trịnh trọng một chút sao?
- ... ... - Châu Trạch.
Anh nói rất hay, rất có đạo lý, để tôi suy nghĩ xem nên phản bác thế nào đây...
Trịnh Cường và Nguyệt Nha cũng không nói thêm gì, bọn họ biết, sở dĩ hôm qua bản thân mình có thể sống mà rời khỏi trường đại học, tối hôm qua người đàn ông trước mặt này không giết bọn họ, là vì muốn bọn họ nhận chủ.
Người ta là đao thớt, ta là cá thịt.
Vào lúc này.
Bọn họ không có tư cách nói quàng.
Ngoan ngoãn nhận mệnh là tốt rồi.
Lúc này, tiểu loli cũng rửa mặt chải đầu đi xuống, thấy đám người phía dưới, cô ấy hơi xúc động nói:
- A, hôm nay thật náo nhiệt.
Luật sư An vẫy tay với tiểu loli, nói:
- Cô tới đúng lúc lắm, cô là quỷ sai đầu tiên ông chủ thu, cũng có thể tính là chị cả, trưa nay đám em trai em gái của cô nhập hội, cô cũng phải tới tham gia.
Tiểu loli có chút kinh hỉ nói: - Tôi làm chính, bọn họ làm thiếp đúng không?
Ngay sau đó.
Dường như tiểu loli ý thức được điều gì, lập tức "phi phi phi", nói: - Đáng chết, vô duyên vô cớ để tên móng heo lớn này được lời.
Lão đạo ở bên cạnh không nhịn được cười.
Mỗi ngày đều chui vào cùng một ổ chăn.
Có món lời nào mà chưa bị chiếm nữa?
Tiểu loli ho khan vài tiếng, hỏi: - Không ngờ một lúc thu được đủ năm người, tràng diện lớn như vậy.
Nghe vậy.
Châu Trạch bỗng cau mày nói: - Không phải muốn làm bộ đầu thì phải thu được năm quỷ sai à?
- Nhất định phải vậy? Ai nói cho anh thế? - Tiểu loli nghi ngờ nói.
- Cô chứ ai.
- Tôi? - Tiểu loli chỉ chỉ bản thân mình, có chút buồn cười nói: - Anh nhớ lộn đúng không, tôi nhớ tôi có nói với anh chỉ cần thu ba người là đủ, thấp nhất là ba người.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An.
Luật sư An cũng kinh ngạc một chút.
Thầm nghĩ: Không phải tối hôm qua anh mang hai con hàng này về là vì chuẩn bị thu tiểu đệ sao?
Nhưng luật sư An vẫn trả lời: - Muốn làm bộ đầu ít nhất phải thu ba người, nhiều nhất là năm người, hoàn mỹ nhất là năm người. Bởi vì chờ khi anh thăng chức trở thành bộ đầu, nếu quỷ sai dưới tay anh nhận được mười tích điểm, anh có thể được chia ba trong số đó, mà bọn họ thì không được chia tích điểm anh kiếm được. Vì vậy, đương nhiên là có càng nhiều tiểu đệ càng tốt.
- Hơn nữa anh phải thu tiểu đệ trước khi tấn chức trở thành bộ đầu, chờ sau khi anh thực sự trở thành bộ đầu, anh không thể thu tiểu đệ được nữa. Một số bộ đầu chỉ có ba tiểu đệ, chờ sau này quỷ sai thuộc hạ chết mất, anh thực sự trở thành tướng không binh.
- Tôi đang góp mưu bày kế dựa theo tiêu chuẩn phân phối tối cao cho anh, anh cũng hiểu, khởi điểm chất lượng cao là rất quan trọng... ...
Châu Trạch giơ tay lên, cắt lời luật sư An, hỏi:
- Tôi nhớ được anh mới vừa nói, nếu như chỉ thu một quỷ sai, tất cả có thể giản lược đúng không?
Nghe được câu này.
Nguyệt Nha và Trịnh Cường đứng một bên.
Chỉ cảm thấy bỗng nhiên nơi cổ tuyền tới cảm giác lạnh lẽo khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận