Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1374: Uy phong của Diêm Vương! (1)

Đây tuyệt đối là đỉnh cao mới.
Vị kia có cao hơn nữa cũng phải luống cuống.
- Anh ta đã từng bị tôi đập bể.
Châu Trạch mở miệng nói.
Ngược lại cũng không phải là vì khoe khoang cái gì, cũng không phải là cố ý đắc ý.
Chỉ là muốn cho lá gan mọi người phình lên một chút mà thôi.
Tập thể các nhân viên của tiệm sách gật đầu, khiến cho những lời này của ông chủ không tới mức bị bỏ qua.
Sau đó.
Bình tĩnh lại.
Tiếp tục đắm chìm trong sự rung động từ thực lực kinh khủng của Diêm vương gia.
Lúc này, Châu Trạch rất muốn thử đi vào gọi Doanh câu một chút, hỏi anh ấy một chút lúc này nên làm gì.
Cũng đã từng dự đoán được là sẽ có người tới cướp long mạch, cũng đã dự liệu được lần này sẽ không quá thuận buồm xuôi gió.
Nhưng thực sự không ngờ tới.
Vừa lên thì lại chính là bàn tay lớn này.
Có lẽ.
Vào giờ phút này.
Ở trong vùng núi này.
Cũng không thiếu người giống như những người của tiệm sách lúc này.
Đều ngẩng đầu.
Tập thể ngửa mặt lên nhìn người chơi cao cấp.
Anh ta tới, anh ta xuất hiện.
Thật ra thì đây chính là đang nói cho những cặp mắt đang nhìn chằm chằm nơi này từ bốn phía kia.
Nơi này.
Anh ta bao trọn.
Với thân phận của anh ta, với địa vị của anh ta, với sự cường đại của anh ta.
Anh ta không cần đàm phán, cũng không cần thông báo.
Chỉ cần đứng ra.
Để lộ ra pháp thân của bản thân.
Sau đó.
Tất cả mọi chuyện, đều có thể đi đến kết luận rồi.
Ông chủ Châu không đi gọi Doanh câu, đồng thời, Doanh câu cũng không liên hệ với anh.
Đây là thao tác cơ bản.
Vào thời điểm không thích hợp để lộ diện, Doanh câu sẽ không tiến hành trao đổi với Châu Trạch, bởi vì chuyện này sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Thật ra thì, trong một năm qua, ngược lại đã tốt hơn rất nhiều, theo việc Doanh câu hơi khôi phục được một chút, khẳng định là năng lực che giấu đã tăng cao rất nhiều, cũng tự nhiên thoải mái hơn không ít.
Nhưng nếu ở trước mắt vị này.
Như vậy.
Vẫn phải che giấu đi thôi.
Chẳng qua là, khiến cho Châu Trạch có chút tò mò là, Doanh câu là một người rất cá nhân, nhưng cũng không phải là chủng loại giống như già trẻ Mãn Thanh, cứ thích không ngừng lặp lại kêu gào “Nếu như đặt bản thân vào Đại Thanh lúc đó, bản thân sẽ làm như thế nào ra làm sao…”
Ngày hôm qua Châu Trạch đã hỏi qua Doanh câu.
Có thể sẽ có không ít người cướp long mạch, phải làm sao bây giờ?
Doanh câu chỉ trả lời lại mấy chữ —— “Chia đồ ăn”.
Thế nhưng lúc này lại yên lặng.
Không đúng nha.
Cũng đã giả ngầu đi ra ngoài, dựa theo tính cách của Doanh câu, cho dù là xông lên chịu chết cũng phải rực rỡ như pháo hoa, không thể nào mất hết mặt mũi ở trước mặt chó nhà mình, đúng không chứ.
Nếu Doanh câu đã không nói lời nào.
Đương nhiên ông chủ Châu cũng không có hành động gì.
Bởi vì với sức mạnh của bản thân anh, có tăng thêm sự gia trì của nhân cách nửa gương mặt đi nữa.
Có xông lên.
Có lẽ cũng không đủ để đạp đối phương một cước nữa đi.
Trên thực tế.
Cho dù là có cộng thêm Doanh câu – người chỉ mới khôi phục được một chút thực lực.
Ba kẻ bị giới hạn.
Đồng thời xông lên.
Cũng chỉ đạp người ta được một cước thôi đi?
Có chút bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa cằm của chính mình.
Lúc trước dù sao cũng có một Bình Đẳng Vương Lục cam tâm tình nguyện hóa thành khẩu phần thức ăn cho Doanh câu.
Lúc bấy giờ mới chống đỡ được cho Doanh câu hồi phục được và thoát được địa ngục.
Nhưng Bình Đẳng Vương Lục cũng không phải là cải trắng ven đường.
Tiện tay ngắt nhẹ một phen, là đã có được một hai ba bốn năm sáu một bó lớn.
Bây giờ anh còn có thể đi đâu mà để tìm được một Bình Đẳng Vương Lục cam tâm tình nguyện thứ hai chứ?
Ở trong tiệm sách.
Ông chủ Châu cũng tính là người có có biểu hiện bình tĩnh nhất rồi.
Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút bất lực mà thôi.
Dù sao pháp thân của vị này, anh đã từng hợp sức với Doanh câu cùng nhau đập bể, đây không phải là đang khoác lác, đây là sự thật.
Không phải đang dùng câu nghi vấn, cũng không phải là câu cảm thán, chẳng qua chỉ là câu trần thuật mà thôi.
Cũng không biết được làm thế nào mà đám Diêm Vương lại khôi phục được, hoặc giả là keo dán 502 của địa ngục còn dùng tốt hơn đi?
Nhưng có tầng ưu thế tâm lý kia ở đây.
Hoảng thì có chút hoảng.
Nhưng nếu nói là sợ.
Thật đúng là chưa tới mức đó.
Ở bên cạnh.
Hứa Thanh Lãng không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình, cảm giác có vẻ như rất muốn bày ra trạng thái bản thân rất bình tĩnh rất ổn định nhưng thần thiếp thực sự không làm được.
Hơn nữa.
Hứa Thanh Lãng có thể cảm giác được một cách rõ ràng.
Vị “hải thần” đại nhân đang ở nơi rất xa ngoài biển khơi kia.
Bây giờ, dường như cũng đang “run rẩy bẩy bẩy”.
Nỗi sợ hãi bất an từ cả hai đều dồn lên trên người cậu ta.
Hiện tại lão Hứa vẫn còn có thể duy trì không ngã xuống, đã rất không dễ dàng rồi.
Tiểu Hầu Tử và tiểu hồ ly thì ngồi chung với nhau.
Hai yêu thú cùng nhau bò lổm ngổm ở trên mặt đất.
Tiểu Hầu Tử cũng còn khá, nó nằm thì nằm, nhưng cái cổ vẫn luôn gắng gượng chống đỡ, trong đầu, luôn có một chút kiên trì không biết bắt nguồn từ đâu.
Tuy nói thân thể còn đang phát run, nhưng dù sao cũng tính là mang theo một chút kiên cường chống đỡ.
Bạch Hồ thì hoàn toàn gục xuống.
Đối với yêu tộc mà nói.
Kẻ yếu quỳ lạy người mạnh, là chuyện đương nhiên, nhất là đối với loại cường giả tuyệt đối như thế này, dùng loại tư thế này để đối mặt với anh ta, thực sự không tính là mất mặt.
Giống như lúc trước khi cô ta bị Châu Trạch đánh ngã, bị cưỡng ép cúi đầu rồi bị thu phục vậy.
Nếu như lúc này vị Diêm Vương gia kia xoay người, chỉ về phía cô ta, cô ta cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Trong đám yêu lăn lộn ra từ trong pháp tắc rừng rậm hàng thật giá thật này, trong nhiều chuyện như vậy, rất dứt khoát rõ ràng.
Chỉ tiếc.
Vị Diêm Vương gia kia lại khinh thường cô ta.
Vào giờ khắc này.
Bạch Hồ có thể cảm ứng được còn có hai luồng khí tức của đại yêu khác, cũng giống như cô ta, đang nơm nớp lo sợ, giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận