Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 220: Người ngăn ta cá muối, chết (2)

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Có tai nạn xe cộ à? - Châu Trạch cũng bị động tĩnh phía bên ngoài quấy nhiễu.
Lão đạo cầm mấy hộp cơm tới, hít sâu một hơi, ngay trước mặt Châu Trạch mở ra hộp cơm đầu tiên, mà bên trong hộp cơm này lại có toàn tiền là tiền, hơn nữa còn là USD!
- Wow!
Lão đạo chắp chắp miệng, sau đó lập tức lại mở ra cái hộp thứ hai, không ngờ bên trong vẫn là USD.
- Phát tài, phát tài lớn rồi! - Lão đạo không khống chế nổi tay của mình nữa, lập tức mở hộp cơm cuối cùng ra, sau đó lão kêu một tiếng, lập tức lui về phía sau, không ngờ bên trong hộp cơm cuối cùng lại chứa một túi thuốc nhỏ màu xanh.
Xong, xong rồi, lần này mình xong thật rồi, thuốc viên!
Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh, khi nhìn thấy mấy hộp tiền USD cậu ta có vẻ không kích động lắm, số tiền USD này hẳn còn chưa tới mười vạn tờ, mà đổi ra nhân dân tệ cũng chỉ vài chục vạn mà thôi, còn chưa bằng giá một căn hộ của cậu ta.
Nhưng khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy mấy viên thuốc màu xanh nhạt kia, trên mặt cậu ta lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Ai bỏ lại vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Một người thanh niên giao đồ ăn nhanh. - Lão ca trả lời.
- Anh ta đâu rồi?
- Ừm, ở bên ngoài, người mới gặp phải tai nạn xe cộ chính là anh ta, cả người bị đụng bay ra ngoài. - Lão đạo chỉ chỉ bên ngoài.
Châu Trạch đứng lên đi tới cửa nhìn nhìn, trận tai nạn xe cộ ấy đã tụ họp không ít quần chúng ăn dưa, thế nhưng xuyên thấu qua cửa kính của phòng sách, Châu Trạch vẫn có thể nhìn thấy người thanh niên giao đồ ăn nhanh đang nằm thẳng trên đất, không ngừng chảy máu, đoán chừng anh ta sắp không chịu nổi rồi.
- Lấy thêm chút tiền giấy ra cửa đốt đi, đừng gây phiền toái. - Châu Trạch phân phó lão đạo.
- Được rồi. - Lão đạo xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó lập tức tới ngăn kéo lấy ra thêm vài tờ tiền âm phủ, đốt ở cửa, lần này lão đốt không phải vì cầu tài mà là vì để tránh rước thêm phiền phức tới.
Châu Trạch chỉ chỉ đống USD trên bàn, ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng thu lại, coi như số tiền để mọi người sử dụng. Sau đó anh lại cầm lấy bọc đựng mấy viên thuốc màu xanh nhạt kia đi tới phòng vệ sinh.
- Ào ào... ...
Một túi Viagra lớn bị Châu Trạch trực tiếp đổ vào trong bồn cầu, sau đó xả nước, mấy viên thuốc nhỏ này cũng trôi luôn vào cống thoát nước.
Thật ra, một túi thuốc lớn này còn rất đáng giá đấy, thế nhưng ông chủ Châu lại không hề động tới. Cũng giống như lần trước lão đạo ăn bánh bao của quỷ hồn kia vậy, loại đồ chơi này người sống dính vào sẽ tổn hại âm đức gây họa cho con cháu, cho dù là quỷ cũng không nguyện ý đụng vào.
Sau khi làm xong những chuyện này, Châu Trạch phủi tay đi ra ngoài.
Cảnh sát cùng xe cứu thương chạy đến rất nhanh, mà người thanh niên giao đồ ăn nhanh kia cũng bị thương rất nghiêm trọng, chết ngay tại chỗ. Mà số cảnh sát tới nơi này cũng không nhiều, bọn họ xử lý người thanh niên kia như một vụ tai nạn xe bình thường. Thế nhưng không lâu sau lại có rất nhiều rất nhiều cảnh sát tới đây, thoáng cái bầu không khí trở nên khác hẳn.
Theo suy đoán của Châu Trạch, hẳn là cảnh sát đã điều tra rõ thân phận chân thật của người thanh niên giao đồ ăn nhanh, vì thế nên mới bắt đầu điều tra trên phạm vi rộng, còn có cảnh sát đi tới phòng đọc sách ghi chép lại lời của người làm chứng, lão đạo có trách nhiệm tiếp đãi cảnh sát ấy.
Chờ sau khi ghi chép xong, lão đạo cười cười, nói: - Thật sự là một tay buôn ma túy, không ngờ chúng ta chỉ đốt tiền âm phủ trước cửa nhà lại cũng có thể thay trời hành đạo.
- Mấy thứ anh ta bị mất thì sao? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Vận khí của tôi rất tốt, hoặc cũng có thể là số tiền âm phủ chúng ta đốt kia đã có tác dụng, toàn bộ cameras đường bộ ở khu chúng ta đều xảy ra vấn đề, đồng thời ngừng hoạt động, cho nên số USD này chúng ta có thể lấy ra tiêu xài được rồi.
Châu Trạch nghe thấy vậy lập tức gật đầu, số tiền có được nhờ đốt tiền âm phủ cơ bản đều là tiền của bất nghĩa, cho nên bản thân mình có dùng số tiền đó cũng không cảm thấy có gánh nặng trong lòng.
- Này, Deadpool, qua đây quét tước vệ sinh đi.
Cha xứ mặc quần áo Deadpool đang ngồi ở một bên nghe vậy liền đứng lên, nhận lấy khăn lau từ trong tay lão đạo, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Lão đạo cũng không nhàn rỗi, bắt đầu sắp xếp lại bàn ghế rồi lại dọn dẹp bàn trà.
Bởi vì ông chủ có bệnh thích sạch sẽ, cho nên những chuyện quét tước như thế này mỗi ngày lại phải làm một lần.
Châu Trạch đi lên tầng, Bạch Oanh Oanh đã sớm trở về phòng ngủ, cô ấy đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe xem phim trên điện thoại di động.
Thật ra, dung nhan của Bạch Oanh Oanh gần như đã khôi phục, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, mà những thiếu hụt bên trong chỉ còn cách chờ tới khi thân thể Châu Trạch phục hồi như cũ mới có thể giúp cô ấy phục hồi được.
Chẳng qua cô ấy cứ ngồi ở chỗ kia như vậy, một đầu tóc trắng xõa xuống, hai chân gác lên trên bàn sách, trái lại khiến người ta cảm thấy trong vẻ nhanh nhẹn trước kia đã thêm một phần điềm nhiên, yên lặng.
Đặc biệt là đôi chân nhỏ của cô ấy đang không ngừng nhẹ nhàng đong đưa, uốn lượn như có thể câu hồn người vậy.
Dường cong xinh đẹp, độ cong vừa chuẩn.
Châu Trạch không nhịn được đứng ở cửa nhìn nhiều thêm một hồi, con người vẫn luôn mang theo một loại xung động thường thức đối với cái đẹp.
- Ông chủ, ông chủ, không tốt rồi, không tốt rồi!
Lão đạo giơ một vật trên tay chạy tới.
- Ông chủ?
Bạch Oanh Oanh tháo tai nghe điện thoại xuống, cũng đi tới.
- Chuyện gì xảy ra nữa? - Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, đây là thứ tôi tìm được dưới mặt ghế, có mấy tờ tiền âm phủ bị kẹp bên trong tấm thiệp này.
Có thể nói rằng, sau khi đưa quỷ xuống địa ngục, nếu chúng có muốn lưu lại “tiền mãi lộ”, sẽ để tiền trên mặt đất hoặc sẽ để lại bên dưới cái ghế mà nó ngồi lúc trước, khi lão đạo quét tước vệ sinh cũng sẽ để ý kỹ mấy nơi này.
Thế nhưng chuyện kẹp tiền âm phủ vào tấm thiệp như thế này là chuyện lần đầu tiên xuất hiện, tấm thiệp này có màu đen, không giống mấy đồ vật được nhét vào khe cửa ở mấy khách sạn vào buổi tối.
Tấm thiệp này hơi lạnh, phía trên còn có khắc hai hàng chữ:
- Trấn nhỏ Mê Đồ hoan nghênh ngươi, nơi trở về mới của người chết.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, nơi trở về mới của người chết?
Nơi người chết nên trở về chính là địa ngục, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện một cái trấn nhỏ ở đây?
- Ông chủ, đây là có người muốn đoạt mối làm ăn với chúng ta đó! - Lão đạo trực tiếp hô lên.
Châu Trạch gật đầu.
Đúng.
Đúng thật là đoạt mối làm ăn.
- Chẳng trách trong khoảng thời gian ông chủ hôn mê ngay cả một con quỷ cũng không tới cửa, tôi vốn còn cảm thấy vô cùng kỳ quái. - Bạch Oanh Oanh nói.
Ông chủ Châu thích nằm trong tiệm sách, xem báo uống cà phê, sống cuộc sống cá muối, thế nhưng cuộc sống đó phải dựa trên căn bản là có quỷ hồn tự đưa tới cửa, vừa cống hiến đơn công trạng lại vừa cống hiến tiền âm phủ. Hiện tại lại có người đoạt mối làm ăn với anh, đương nhiên ông chủ Châu không thể nào đại độ cười một tiếng, sau đó không để ý tới nữa.
Hơn nữa căn cứ theo quy tắc của âm ty, mỗi một khu vực ở dương gian đều có quỷ sai chịu trách nhiệm tương ứng, mà trong khu vực này, quỷ sai chính là người lũng đoạn ngành nghề chuyển phát nhanh quỷ hồn. Một khi đã xuất hiện lũng đoạn, lại quen với sự tồn tại của lũng đoạn, nếu tự nhiên xuất hiện chuyện cạnh tranh gì đó, chắc chắn người lũng đoạn sẽ không suy nghĩ biện pháp để tăng cao thái độ phục vụ từ đó tăng cao sức cạnh tranh của bản thân mình, mà sẽ theo bản năng lựa chọn chiếm đoạt cùng chèn ép.
Cũng tỷ như ông chủ Châu lúc này, anh vốn không nghĩ tới chuyện khiến phòng sách thực hiện vài hoạt động gì đó thu hút quỷ hồn, mà bản năng khiến anh lựa chọn phương thức trực tiếp hơn lại thô bạo hơn.
- Gọi điện thoại cho Lâm Khả, sau nửa đêm ba giờ chúng ta ra ngoài.
Châu Trạch châm một điếu thuốc, trong chuyện này tiểu loli cũng phải xuất lực, cho tới nay, Châu Trạch ăn thịt, dù tiểu loli chỉ ở bên cạnh ăn canh cũng có thể khiến công trạng của cô bé tăng lên, mà chuyện có người xa lạ cạnh tranh lần này đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của hai người.
- Ra ngoài đàm đạo với bọn họ sao? - Lão tỏ ý hỏi.
Châu Trạch nhìn nhìn lão đạo, cười cười.
Nói:
- Làm chết bọn họ.
Phàm là tồn tại ảnh hưởng tới cuộc đời cá muối của anh.
Đều là dị đoan.
Nhất định phải tiêu diệt!
Người dám ngăn ta cá muối.
Phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận