Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1730: Nhân gian, nợ tôi một ngàn năm! (3)

Bồ tát – người đã tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một… khuôn mặt rất bình thường.
Đôi mắt bình thường, chiếc mũi bình thường, ngũ quan bình thường.
Không có chút đẹp nào.
Bình thường đến mức, thậm chí bận rất khó có thể phân biệt được chỉ trong ánh nhìn đầu tiên, rằng rốt cuộc người đó là nam hay nữ.
- Loảng xoảng!
Mặt nạ rơi xuống đất.
Một khắc sau.
Phật quang vạn trượng!
Một bộ áo cà sa màu vàng xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống trên người Bồ tát, một dấu ấn màu vàng kim xuất hiện ở nơi mi tâm của Bồ tát.
So với lúc trước khi Bồ tát động thủ, Phật Quang phổ chiếu càng kinh khủng hơn gấp mấy lần!
Trong hư không khắp bốn phía.
Phảng phất như xuất hiện vô số tín đồ thành kính, bọn họ đang cầu phúc, bọn họ đang nguyện cầu, bọn họ đang cầu khẩn, vố số hương hỏa từ tín ngưỡng đang bắt đầu tập trung về phía bên này.
Không gian, bắt đầu vặn vẹo, ngay cả Không môn ở bên trên – thứ vốn dĩ là đã biến mất, cũng lại bắt đầu xuất hiện một lần nữa.
Mặc dù, nó đã đổ nát đến không chịu nổi trước sự tàn phá của Giải Trãi trước đó, nhưng nó vẫn đang đung đưa cánh cửa duy nhất còn sót lại của mình, vui mừng chào đón, nghênh tiếp một vị Phật mới đến.
Nhưng mà.
Bồ tát không quan tâm đến cánh cửa kia.
Năm đó.
Khi ông ta đi ra từ bên trong cánh cửa đó.
Thì chưa từng nghĩ tới chuyện trở về.
Đồng thời.
Bồ tát cũng không quan tâm đến Phủ Quân đời cuối cùng – người như đang lâm đại địch ở bên dưới.
Vào một khắc tháo mặt nạ xuống kia, có nghĩa là sự hiện diện của ông ta, đã vào trạng thái đếm ngược.
Vốn dĩ, kế hoạch của Bồ tát là, tìm được lão đạo trước, trước khi Hiên Viên kiếm đâm về phía ông ta, phải khiến cho lão đạo bại lộ trước, để hóa giải đại kiếp cho bản thân.
Nhưng bây giờ, thất bại, thật ra thì, việc tiểu thế giới Tu Di bị phá hỏng, đã sớm đánh dấu cho sự thất bại của kế hoạch lần này.
Người bị thương nặng như ông ta, không có sự che chở và ngăn cản của tiểu thế giới Tu Di, sau khi ép cho Phủ Quân đời cuối cùng không thể không ra tay, cũng rất khó chống đỡ được trận phản kích thở dốc của Phủ Quân!
Dù sao, đời cuối cùng không thể ra sức, chứ không phải ông ta đã hết hơi.
Hiện tại.
Mặt nạ đã tháo xuống.
Ông ta đã chủ động đi về phía kết thúc, giống như đồng hồ cát đã được lật ngược.
Ông ta có thể lựa chọn ra tay với Phủ Quân đời cuối cùng, có thể xem thử một phen, cho dù có chủ nhân của U Minh Chi Hải che chở, thì vị đời cuối cùng này, có thể thật sự bảo toàn được bản thân hay không!
Ông ta có thể kéo theo đời cuối cùng, kẻ đã đào ra cái hố này cho ông ta, cùng chôn theo!
Ông ta có cơ hội này, ông ta có phần năng lực này!
Nhưng mà.
Bồ tát không lựa chọn rat tay với Châu Trạch ở bên kia.
Mà lại ngẩng đầu lên.
Nhìn lên trên.
Cơ thể của ông ta.
Cũng đang lơ lửng lên trên.
Giây phút huy hoàng sau cùng của cuộc đời, ông ta không muốn kéo đời cuối cùng chôn theo, chuyện này đối với ông ta mà nói, thì giống với lúc địa ngục đại biến lúc trước, khi phải lần lượt liên tục đối mặt với Doanh câu cùng với Đệ nhất, ông ta cũng chẳng hề muốn đánh nhau với bọn họ vậy, bọn họ muốn đánh ông ta, đánh thì cứ đánh thôi.
Đôi mắt của ông ta.
Vẫn nhìn bầu trời.
Bồ tát.
Càng bay càng cao.
Hư ảnh của Đế Thính, đều vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, cùng nhau bay lên cao.
Vẻ mặt khẩn trương của lão đạo, đã bình tĩnh lại.
Ông ta cười.
Sau đó lại không cười nữa.
Nhưng sau khi không cười, ông ta lại không biết bản thân nào thể hiện ra loại cảm xúc nào.
Ông ta có chút bối rối, cũng có chút không biết phải làm sao.
Hóa ra.
Trước đó, Bồ tát vẫn luôn đưa tay giữ chặt mặt nạ.
Hóa ra.
Từ sau khi tiểu thế giới Tu Di này bị hư hại.
Thật ra thì ông ta đã từ bỏ ý định trạng chết chúa cũng băng hà rồi.
Ông ta đang chờ, chờ sau khi Giải Trãi thăng thiên, sẽ chỉ dẫn con đường đi lên cho ông ta, chỉ dẫn phương hướng cho ông ta, chỉ… như vậy mà thôi.
Nếu không thể tiếp tục sống sót.
Vậy chỉ đành dùng chút thời gian cuối cùng.
Đi nhìn ngắm những phong cảnh mà mình muốn xem một chút.
Tỷ như.
Màu sắc của bầu trời này.
Tỷ như.
Thanh Hiên Viên kiếm kia – thứ mà khiến cho rất nhiều cự bá thật sự nghe thấy mà đổi sắc mặt!
Chuyện này.
Mới thật sự là chuyện có ý nghĩa.
Hận thế gian này, không thể cho Địa Tạng tôi đây thêm một ngàn năm!
Bóng dáng của Bồ tát, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.
Ở phía dưới.
Mơ hồ có thể trông thấy được.
Bóng dáng kia đưa hai tay hợp lại thành hình chữ thập.
Giống như người theo đạo Phật thành kính nhất.
Cần phải đi tìm hiểu chân tướng mà bản thân vẫn muốn truy tìm trong cả cuộc đời.
Phải đi nhìn ngắm những phong cảnh mà đời này mình vẫn luôn khao khát một phen.
- Khi bạn đến thế giới, bạn phải nhìn ngắm mặt trời*.
(*tên một quyển sách của Nhà xuất bản Văn học Nghệ thuật Hồ Nam)

Bồ tát đã đi lên rồi.
Ông ta đã đưa ra một sự lựa chọn khiến rất nhiều người đều không nghĩ tới.
Thật ra thì.
Từ ngàn năm nay.
Đúng thật là ông ta vẫn luôn ngồi ở vị trí cao nhất của địa ngục kia.
Nhưng mục đích cùng với điều mà ông ta theo đuổi, đều không phải chuyện này.
Đế Vương cổ đại, cầu thần tiên, thậm chí là mặc đạo bào lên trền, cũng không phải bởi vì si mê với đạo với Phật bao nhiêu, chỉ bởi vì muốn để cho bản thân được sống lâu hơn một chút, có thể ngồi ở trên vị trí này được lâu hơn một chút mà thôi.
Bồ tát thì không giống vậy, dù sao, cho dù là sau khi có được toàn bộ địa ngục, tất cả những gì ông ta làm, cũng chỉ đơn giản là dựng một ngôi miếu nhỏ cộng thêm một vườn hoa nhỏ ở đằng trước ở trên đỉnh Thái Sơn mà thôi.
Ông ta chỉ là một người ham học hỏi, một người cầu Phật, đối với bản chất của thế giới này, ông ta có một loại tò mò theo bản năng.
Chỉ tiếc là.
Ông ta đã thất bại.
Thất bại bởi kế hoạch của Phủ Quân đời cuối cùng.
Cũng thất bại bởi cấp bậc của đối thủ của ông ta, đó thực sự không phải chuyện ông ta có thể hoàn toàn ứng phó được.
Thất bại bởi… trẻ tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận