Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1072: Đập! (2)

Mặt người đàn ông không chút biểu cảm.
Bước lui về sau mấy bước.
Sau đó.
Gương mặt của gã ta biến thành gương mặt của người phụ nữ rất giống với Bạch Hồ kia.
Ngay lúc đối mặt với nguy hiểm.
Người đàn ông quả quyết đẩy người phụ nữ đó – người phụ nữ yêu anh ta yêu đến khắc sâu vào linh hồn – đẩy ra ngoài.
Cơ thể người phụ nữ run lên.
Sau lưng cũng xuất hiện một cái đuôi hồ ly màu đen.
Một đám giống như yêu khí tràn ra, ý đồ phá vỡ vòng vây của luật sư An.
Chẳng qua là.
An Bất Khởi dù thế nào cũng là An Bất Khởi.
Tuy nói anh ta vẫn luôn tự giễu bản thân rằng sau khi đến tiệm sách thì dường như vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Nhưng không thể phủ nhận được người ta vốn có căn cơ vững chắc nha.
- m Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, phong!
Khói mù màu đỏ hóa thành mười phong ấn, khóa chặt lấy người phụ nữ.
Đầu ngón tay của người phụ nữ xuất hiện móng vuốt sắc bén, một hơi xé tan bảy phong ấn, còn dư lại ba cái, lại trong nháy mắt hóa thành một cái, trực tiếp đánh lên trên thân thể người phụ nữ, gắng gượng ép ngược ả ta trở về!
- Đến đây, chúng ta tiếp tục chơi đùa.
Luật sư An vững bước về phía trước.
Trong mắt người phụ nữ xuất hiện một tia sáng màu xanh.
Trực tiếp thả ra chiêu thức trùng kích tinh thần lực cường hãn.
Một màn này, bị Bạch Hồ đứng cách đó không xa nhìn thấy được, cô ta trực tiếp hét:
- Không được!
Tộc hồ ly, trời sinh biết sử dụng ảo thuật, một vài hồ yêu dù còn chưa tu luyện thành hình người, nhưng vẫn có thể sử dụng ra ảo thuật mê muội những thư sinh kia đến mức không ngừng xuất tinh trong mơ.
Nhưng Bạch Hồ biết rõ, nếu như đấu công phu quyền cước với luật sư An, luật sư An cũng không chắc sẽ thắng, nhưng nếu như kết hợp với ảo thuật, đây không phải là trực tiếp đưa dê vào miệng cọp sao?
Trên mặt luật sư An lộ ra vẻ mỉm cười.
Ho khan một tiếng.
Vỗ tay phát ra tiếng.
- Rất tốt.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ánh mắt của luật sư An cùng người phụ nữ trước mắt đồng thời lâm vào mơ hồ.
Bạch Hồ dự định tiến lên đánh gãy quá trình này, nhưng thằng bé trai lại trực tiếp quét ngang tới, một quyền đập về phía cô ta.
Bạch Hồ không dám đón lấy, người tránh sang một bên, bàn tay nhẹ nhàng đánh một cái ở trên bàn tay của thằng bé trai, muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng mà.
Thằng bé trai trực tiếp há miệng.
Để lộ ra hai cái răng nanh của cương thi.
- Grào!
- Aaaaaaaaaa!
Bạch Hồ phát ra hét thảm một tiếng.
Cái đuôi hung hăng quét lên trên người thằng bé trai.
Cơ thể thằng bé trai dừng lại.
Bạch Hồ nhanh chóng lui về phía sau, ở vị trí cô ta vừa để lộ ra, xuất hiện một vết thương chảy máu đầm đìa.
- Bó tay chịu trói đi, đây cũng không phải là chuyện của cô nữa, đây là chuyện của ả ta.
Thằng bé trai có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, mới rồi đã bị đuôi hồ ly quật rách.
Bộ quần áo này, còn là do tiểu loli mua ở trên taobao cho anh ta đó.
- Không thể nào.
Bạch Hồ tức giận nói.
- Ồ.
Thằng bé trai gật đầu một cái.
Ngẩng đầu, nhìn Bạch Hồ, sâu bên trong đôi mắt, có hào quang màu đen đang lưu chuyển, từng đạo sát khí bắt đầu nổi lên, đang không ngừng tập trung ở quanh người.
- Tôi đây muốn thử một chút, cảm giác giết chết hồ ly.
Thằng bé trai xông tới.
Cương thi đánh nhau, vốn cũng không cần nói quy tắc gì đó.
Chính là ỷ vào nhục thân mạnh mẽ của bản thân mà khi dễ bạn đó.
Thì làm sao nào?
Hai tay Bạch Hồ chạm đất, cả người nằm trên đất, cái đuôi lại lần nữa trở nên lớn hơn, ba cái đuôi giống như là xòe ra giống như là khổng tước xòe đuôi bình thường vậy, đồng thời, bộ lông màu trắng lại nhanh chóng mọc dài ra một đoạn lớn trên cả cơ thể.
- Grào!
Bạch Hồ gầm thét.
Vọt về phía thằng bé trai.
Một cương thi và một hồ ly.
Trong nháy mắt chém giết với nhau.
Trong lúc nhất thời.
Chung quanh đây.
Cương khí không ngừng nổ tung, đường ngầm dưới lòng đất cũng rung lên từng trận, làm cho cái chỗ bị đánh dấu treo bảng “xin không tùy tiện tiểu bậy” ở bên trên cũng lún xuống.
Giao phong nhanh chóng, chiến đấu như xẹt điện.
Tất cả mọi thứ, đều rất nhanh chóng.
Hiển nhiên thằng bé trai không hiểu được lợi ích của “chậm”.
Sau vài giây.
Thằng bé trai lập tức bắt được một chân của Bạch Hồ.
Hung hăng đập xuống đất.
Một lần còn chưa đã ghiền.
Thương hương tiếc ngọc.
Không tồn tại trong từ điển của anh ta.
Ngoại trừ đối với tiểu loli ra, thằng bé trai đối với những giống loài khác phái khác, sớm đã không còn chút thú tính nào nữa rồi.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Sau khi bị đập liên tục.
Trên người Bạch Hồ cũng đã thành màu đỏ thẫm.
Nhưng cô ta lại đột nhiên há miệng.
Một làn sương mù màu trắng trực tiếp phun về phía thằng bé trai.
Thằng bé trai khẽ cau mày, ngưng tụ sát khí quanh người, ý đồ ngăn trở, nhưng đạo bạch quang này lại trực tiếp xuyên thấu qua sát khí, bao chung quanh trên người thiếu niên.
Trong lúc nhất thời.
Trên người thằng bé trai bị bao phủ thành từng tầng lông trắng.
Giống như đang bị “băng tuyết” bao trùm.
- Đùng!
Một âm thanh trầm thấp truyền ra.
Trên tầng lông trắng xuất hiện từng vết nứt.
Hiển nhiên những mảnh vỡ trói buộc này không cách nào thực sự giam giữ được thằng bé trai.
Nhưng Bạch Hồ lại bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Cơ thể trực tiếp xông về phía luật sư An đang ở cách đó không xa!
- Thật cảm động lòng người mà.
Tiếng than thở của một người đàn ông truyền tới.
Bạch Hồ - người đang trên đường chạy nước rút – bày ra bộ dạng sợ hãi cả kinh, những vẫn cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
- Bạch!
Bóng dáng Oanh Oanh xuất hiện ở trước mặt Bạch Hồ.
Lúc này, trong mắt Bạch Hồ để lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không thể nào.
Tốc độ này.
Làm sao có thể nhanh như vậy!
- Ông chủ, em gái Bạch Hồ làm như vậy cũng là cũng là có nguyên nhân nha.
Oanh Oanh rất bối rối rất bất đắc dĩ rất thương cảm mà hô lên một tiếng.
Sau đó.
Không chút do dự, một quyền hung hăng đập về phía Bạch Hồ, không chút nương tay!
- Ầm!
Thân thể yêu hóa của Bạch Hồ bị một quyền này trực tiếp đánh nát.
Cả người té bay ra ngoài, té xuống đất, trượt đi một đoạn rất xa.
- Ông chủ, em gái Bạch Hồ thực sự rất đáng thương đấy, người ta thực sự không xuống tay được mà, anh anh anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận