Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1322: Nhà máy năng lượng nguyên tử hàng đầu! (1)

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, lại lắc đầu:
- Phục hồi như cũ thì đã phục hồi như cũ, nhưng một màn kia, vẫn không thể quên được, có lẽ, ngài nói đúng, quả thật...
- Ngài ấy không giống, không giống. - Bồ Tát cắt đứt lời nói của người đàn ông trung niên – Mỗi một thời kì, là một đoạn khí vận, sự hình thành của âm dương, căn bản chính là vòng tuần hoàn này.
- Thế đạo này, vốn dĩ chính là anh hát xong tôi lên sân khấu, không phải là chuyện thuộc về tuổi tác hay mặt mũi của anh, cưỡng ép xông lên, cũng đứng không được bao lâu, nhiều lắm thì chỉ gây ra được một chút gợn sóng giống như lần trước mà thôi.
- Từ Thượng cổ cho tới bây giờ.
- Những kẻ còn sống tạm bợ cho tới hiện nay, thật ra thì vẫn không ít, nhưng đều lựa chọn ẩn nấp, thật ra thì, ẩn nấp được lâu, cũng là một loại thuần phục, mà một khi đã bị thuần phục, thì anh đã không còn là chính anh nữa rồi.
- Anh đã trở thành một cành hoa một gốc cây ven đường, trở thành mưa trong gió, thành lôi trong mây, trở thành thiên nhiên.
- Bản tôn của Giải Trãi ngủ say, ngàn vạn đổi thay, nhìn như nở mày nở mặt, hung thú vẫn được bảo tồn từ Thượng cổ cho tới hiện tại, nó có thể được gọi là huy hoàng nhất.
- Nhưng cách làm của nó, so với việc biến bản thân thành quy tắc Thiên đạo đơn thuần, thì việc luân lạc đến mức trở thành một nhánh quy tắc ở dưới Thiên đạo, có gì khác nhau chứ?
- Nó không phải là đang sống vì mình, mà là vì được sống, dần dần buông bỏ bản thân.
- Vị kia, đã từng là chủ nhân của U Minh Chi Hải, trong vô số năm tháng cho tới nay, chúng ta đều cho là ngài ấy đã sớm bỏ mình, nhưng ngài ấy lại trở lại, nhưng ngài ấy, lại có thể làm gì?
- Gây nên một trận phong vân ở địa ngục.
- Cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là một gợn sóng nhất thời mà thôi.
- Nói đơn giản, thời đại thuộc về bọn họ, đã qua rồi, sân khấu, đã không còn thuộc về bọn họ nữa rồi.
- Đó cũng là chuyện mà chúng ta đang nói sao?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Người khác không biết, chẳng lẽ anh còn không hiểu hay sao?
- Thập Thường Thị* này, cũng không phải là người của tôi, lấy bọn họ lấy thay các người, chẳng qua là thuận theo xu hướng nhường lại sân khấu này mà thôi, là thuận theo thế cục mà thôi.
(*đã giải thích rõ ở trước, là nhóm mười hoạn quan)
- Nói cho tôi xem thử.
- Ở trên đó.
- Kẻ ngồi là các người, so với việc bọn họ ngồi, có gì khác nhau không?
- Còn chưa cam tâm. - Người đàn ông trung niên trầm giọng nói - Đây cũng là ý nghĩ của mấy người kia.
- Nhưng anh có thể thấy rõ ràng.
Bồ Tát đi về phía trước mấy bước.
Đến nơi gần với vách đá nhất.
Nơi đó có mọc ra một gốc hoa sen màu vàng.
Bồ tát đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa.
- Tôi không cảm thấy tôi có thể thấy rõ ràng được.
Bồ Tát cười.
Mặc dù ông ta mang mặt nạ.
Nhưng lúc ông ta cười.
Bạn vẫn có thể cảm ứng được sự nhảy nhót phát ra từ nội tâm từ cây cối bốn phía chung quanh.
- Con Hầu Tử kia đang tấn công chủ thành rồi đấy, động tĩnh lớn như vậy, nếu như anh không tin, lúc này, sao anh lại còn có thể khí định thần nhàn đứng ở nơi này nói chuyện với tôi được chứ?
Người đàn ông trung niên trầm mặc.
- Còn không phải là bởi vì trong lòng anh đã chắc chắn sao, thời đại thuộc về Thái Sơn, cũng đã qua rồi, di sản mà người đó để lại, quá khứ mà ngài ấy từng trải qua, cho dù có nhảy nhót nhảy ra lần nữa, đơn giản cũng chỉ là nhảy nhót mấy cái mà thôi.
- Giày vò gây ra chút động tình thì còn được, nhưng muốn công phá nơi này, thậm chí, muốn đổi lại một bầu trời khác, có thể sao?
- Dù sao đó cũng là Hầu Tử của Đệ nhất.
Bồ Tát vừa cười.
Gió ở trên vách đá cũng vì vậy mà trở nên ấm áp lên.
Giờ khắc này.
Cảnh vật bốn phía, đều trở nên nhu hòa mông lung, một không khí yên bình.
- Chẳng qua là các người cảm thấy, ngược lại thời đại thuộc về các người, cũng sắp trôi qua rồi, sân khấu, cũng phải nhường lại rồi, cục diện rối rắm này, các người cũng lười đi thu thập.
Bồ Tát đưa tay.
Nhẹ nhàng nâng đóa sen vàng ở trước mặt.
Lại ném ngược xuống vách đã.
Trong khoảnh khắc.
Bươm bướm màu vàng bay lượn.
Chậm rãi.
Bao phủ một mảnh vân hải nơi này.
- Chẳng lẽ không phải sao? Đám lão gia hỏa như chúng tôi đây, đều đã chuẩn bị thu dọn hành lý lui xuống rồi, nào có đạo lý còn để cho chúng tôi đi dọn dẹp nhà mới cho bọn họ chứ?
Bồ Tát thở dài,
- Cho nên, mười người các người, người tôi vẫn luôn thưởng thức nhất, vẫn là Lục.
- Anh ta chỉ quan tâm bản thân nên làm cái gì, cần phải làm gì, có thể làm gì, mà không đi suy nghĩ đến những vấn đề khác.
- Các người.
- Đều là đám lão già tới từ thời đại của Thái Sơn.
- Nhưng chỉ có trên người anh ta, không mang loại hơi thở mục nát tới từ Thái Sơn.
Sau khi nghe được cái tên “Lục” này, người đàn ông trung niên trầm mặc.
- Thời gian biểu diễn, còn chưa kết thúc, ván cờ định mệnh, vòng quay khí vận, rất thú vị, đúng là vẫn cần phải tiến hình tuần tự, nóng lòng đúng là ăn không được đậu hủ nóng.
- Trước đó Thập Thường Thị xuất thủ, diệt Bình Đẳng Vương điện, Thập Điện Diêm La đã bị khuyết mất một.
- Sau đó.
- Lại lập tức xuất hiện chuyện kia.
- Mười ngón tay Thập Thường Thị lại bị chặt đứt một ngón.
Bồ Tát xoay người.
Nhìn người đàn ông trung niên, tiếp tục nói:
- Đây chính là hậu quả của việc lên sân khấu trước thời gian, trong lúc đang đứng biểu diễn ở giữa sân khấu, là một loại vinh dự, cũng là một loại trói buộc.
- Một khi không thể đứng trên đó được nữa, dù là biết rõ bản thân sắp chủ động đi xuống, nhưng lúc còn chưa đến thời điểm, anh có muốn thử xuống đài trước thời hạn một phen không?
Bồ Tát giơ tay lên.
Bươm bướm màu vàng kim đang bay lượn đầy trời tụ lại với nhau, hóa thành một con Côn* màu vàng kim.
(*Côn: cá, chim thần, Côn Bằng, đã giải thích rõ ở trước, đây là loài phi ngư to lớn ở vùng biển sâu, hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, rời khỏi mặt biển và tự do bay lượng trong không trung)
Dáng vẻ của con Côn kia rất lớn.
Hóa thành một luồng sáng màu vàng chói mắt.
Giờ khắc này.
Trực tiếp chiếu rọi khu vực này đến giống như ban ngày.
Ngay sau đó.
Gào thét xông lên.
Đánh thẳng về hướng đông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận