Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 250: Dáng tươi cười như ma quỷ (5)

Bởi vì đau đớn khó nhịn khiến Châu Trạch xoay người, rơi xuống khỏi cáng cứu thương, tên mặc áo blu trắng đưa tay túm Châu Trạch lại, khống chế Châu Trạch, tay còn lại của anh ta cầm bút. Nhìn bề ngoài trông có vẻ như anh ta đang ghi chép số liệu gì đó.
Ê ẩm, đau đớn, bắp thịt co quắp rồi lại co quắp, Châu Trạch vốn cho rằng bản thân mình phải thể nghiệm loại đau khổ này một lần nữa, thế nhưng không biết vì sao, từ từ, những thống khổ này bắt đầu cách xa mình.
Anh vẫn đang nắm giữ thị giác của người đàn ông này, anh vẫn đang ở trong thân thể này, anh có thể cảm nhận được hiện tại thân thể này đang thừa nhận một loại dằn vặt to lớn nào đó, thế nhưng anh như người bị choáng, lại giống như đang thoát khỏi.
Thân thể này bắt đầu bò ra phía ngoài theo bản năng, Châu Trạch giống hệt như một người đứng xem, nương theo thị giác của người này tiếp tục nhìn, cảm giác này giống hệt như mang kính VR lên sau đó lại xem một bộ phim phóng sự.
Có lẽ đây là một loại vạn hạnh trong bất hạnh, cũng có lẽ, giấc mộng này cho rằng một khi truyền nỗi thống khổ ấy tới giác quan của mình, có thể sẽ khiến thân thể của mình trong hiện thực có phản ứng, đến lúc đó giấc mộng này cũng sẽ bị cưỡng ép cắt đứt.
Thử nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ đang mang thai phải chết thảm như thế nào, thậm chí Châu Trạch còn cảm thấy nếu như bản thân mình cũng phải chịu sự dằn vặt như vậy, rất có thể bản thân mình trong hiện thực sẽ theo bản năng trực tiếp tiến vào trạng thái "cương thi".
Dường như người thanh niên mặc áo blu trắng còn đang đi theo sau lưng "Maruta" của mình, từ từ ra ngoài, giống hệt như đang dắt chó đi dạo, có vẻ rất là dễ dàng tự đắc.
Sau khi người đàn ông bò ra ngoài phòng thí nghiệm lại tới lối đi nhỏ, anh ta còn đang tiếp tục bò.
Châu Trạch nhìn thấy tình huống trong những phòng thí nghiệm khác, thậm chí ở vị trí hành lang còn có những người mặc áo blu trắng khác đi qua đi lại, nhưng đối với tình hình lúc này, anh chỉ có thể nhìn mà chẳng thể làm gì.
Khi đi ngang qua một phòng thí nghiệm, Châu Trạch nhìn thấy trên hai cáng cứu thương trong phòng thí nghiệm có hai người đàn ông đang nằm, hai người đàn ông này mỗi người bị cắt mất một cánh tay, mà mấy tên mặc áo blu trắng đang bận nối tay cho bọn họ.
Đối với y học hiện đại, đây là một thao tác và thực nghiệm vô cùng buồn cười, thậm chí còn có thể nói là mơ tưởng hão huyền.
Thế nhưng ở chỗ này.
Lại đang được triển khai một cách vô cùng đường hoàng.
Loại hạng mục nghiên cứu này được hình thành vì những Hoàng quân bị thương tích, bị tàn tật trên chiến trường, nếu có thể thay đổi tứ chi, bọn họ cho rằng có thể nâng sức chiến đấu của Hoàng quân lên.
Cũng không biết có phải vì người thanh niên mặc áo blu trắng này cố ý hay chỉ đơn giản là anh ta cần ghi lại số liệu gì đó, vì thế lượng chất lỏng anh ta chích vào thân thể của người đàn ông này ít hơn người phụ nữ đang mang thai kia nhiều, từ đó cũng khiến người đàn ông này có thể bò sát được lâu hơn, cũng không tử vong quá nhanh. Đương nhiên, thời gian thừa nhận thống khổ này hành hạ cũng tăng lên gấp bội.
Châu Trạch còn nhìn thấy trong một phòng thí nghiệm có năm cô gái đang nằm, điểm giống nhau của các cô ấy là bụng đều bị mổ ra, cả năm người đều đã chết hết, nếu không nằm ngoài dự liệu, hẳn các cô ấy cũng đều là phụ nữ đang mang thai, mà đứa trẻ sơ sinh trong bụng các cô ấy đã bị người ta moi ra.
Con người rất khó có thể tưởng tượng.
Trong không gian không thể tính là quá lớn này.
Trong mỗi một phòng thí nghiệm.
Đều đang diễn ra thảm kịch cực kỳ bi đát.
Có một bộ phim kịnh dị, tên là “The Cabin in the Woods”.
Nhưng hình ảnh trong bộ phim “The Cabin in the Woods”, so ra còn chỉ bằng một hai phần mười nơi này.
- Bịch!
Cửa bị phá mở.
Bên trong có mấy người mặc áo blu trắng nhìn về phía bên này, trên mặt lộ ra vẻ không vui, người thanh niên mặc áo blu trắng lập tức nói xin lỗi, sau đó đưa tay kéo Châu Trạch đi ra ngoài.
Châu Trạch chỉ nhìn thấy ở bên trong phòng thí nghiệm này.
Có năm người đang quỳ ở nơi đó, hai tay được đặt trong một thứ tương đương với tủ lạnh cỡ lớn, nơi đó có cái lỗ nhỏ, chỉ có thể vừa đủ cho người vươn tay vào trong.
Một người trong số đó bị kéo ra ngoài, hai tay của anh ta đã sớm bị đông cứng thành màu trắng, sau đó anh ta bị hai người mặc áo blu trắng cùng nhau đè bàn tay ấy vào trong chậu nước sôi.
Ngay sau đó.
Da thịt người đó bị hòa tan giống y hệt que kem.
Chỉ còn lại một cặp xương trắng.
Mà người đàn ông kia chỉ chết lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, anh ta đã không thể cảm nhận sự đau đớn được nữa.
Dường như người thanh niên mặc áo blu trắng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, ngoài ý muốn với sinh mệnh lực đáng sợ của tiêu bản này, giống hệt như sinh mệnh lực ấy đã phá vỡ kỷ lục nào đó. Anh ta gọi đồng nghiệp ở gần đó lại, dường như đang báo tin cho cấp trên của mình, sau đó lại kéo Châu Trạch trở về phòng thí nghiệm ban đầu của anh.
Cửa của phòng thí nghiệm bị anh ta đóng lại, sau đó anh ta lại đi tới trước mặt cái tủ sắt thật lớn kia, giống hệt như muốn một lần nữa lấy thêm một chút tiêu bản máu.
Sự co quắp của thân thể này dường như đã ngừng lại, giống hệt như quay lại giai đoạn bài xích khi mới bị co quắp ban đầu, anh ta cứ ngồi dựa vào tường ở chỗ kia như vậy, hai mắt vô thần.
Mà ánh mắt Châu Trạch.
Thì lại nhìn chằm chằm vào chiếc tủ sắt to lớn kia.
Trải qua một vòng "bò sát" lúc trước, Châu Trạch phát hiện, dường như phòng thí nghiệm này chính là khu hạch tâm của trung tâm thí nghiệm ngầm.
Ở Thông Thành có khu nghiên cứu như vậy, Châu Trạch cũng không cảm thấy kỳ quái quá mức, phần lớn người chỉ quen thuộc một trung tâm 731, nó ở Cáp Nhĩ Tân.
Nhưng trên thực tế còn có quân đội 100 ở Trường Xuân Quan Đông, ở phía bắc Bắc Kinh còn có quân đội 1855, ở Nam Kinh còn có quân đội 1644, ở Quảng Châu còn có quân đội 8604… Đây chỉ là những đội quân nòng cốt ở mấy thành phố lớn, mỗi một đội quân nòng cốt còn có rất nhiều phân bộ khác, tọa lạc ở những tỉnh, thành phố nhỏ xung quanh, mà bên trong cũng tiến hành những thí nghiệm trên cơ thể người giống như vậy.
Người thanh niên mặc áo blu trắng cầm ống kim lớn rút một ít máu từ trong ống sắt.
Sau đó lại đi tới trước mặt Châu Trạch.
Mang theo sự hiếu kỳ và kinh hỉ nhìn Châu Trạch, đưa tay nắm lấy cánh tay Châu Trạch, chuẩn bị tiếp tục tiêm vào.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn khuôn mặt rất trẻ tuổi ở trước mặt mình đây.
Rất kỳ quái.
Rất châm chọc.
Người trẻ tuổi như vậy nếu đặt ở phần lớn bệnh viện thời hiện tại, hẳn chỉ có thể là một chó thực tập, thậm chí tuổi tác của anh ta còn không lớn bằng tuổi của mấy cẩu thực tập Châu Trạch dẫn dắt lúc trước.
Nhưng ở thời đại này, anh ta lại đang làm loại chuyện như vậy, còn mang theo tâm thái như đang dắt đứa bé vào công viên.
- Mẹ nó!
Người thanh niên mặc áo blu trắng thấy Châu Trạch dám nhìn mình lom lom.
Trực tiếp tát một cái lên trên mặt Châu Trạch.
Có lẽ.
Anh ta có thể cảm giác được sự khinh bỉ từ chỗ sâu trong ánh mắt Châu Trạch, điều này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Cũng may, đối với một tát này Châu Trạch không có cảm giác gì, anh đã sớm không có cảm giác, ngoại trừ có thể xem, thì không thể cảm thấy đau đớn hay gì nữa.
Chẳng qua, bởi vì một tát này.
Vẻ trêu tức trong ánh mắt Châu Trạch trái lại càng rõ ràng hơn.
Người thanh niên mặc áo blu trắng lại giơ tay lên, chuẩn bị tát thêm cái nữa, nhưng khi bàn tay của anh ta còn chưa rơi xuống.
- Rầm!
Một tiếng vang nhỏ.
Phát ra từ bên trong chiếc tủ sắt lớn kia.
Dường như bên trong đó có đồ vật gì đang hung tợn đánh vào tủ sắt.
Châu Trạch nhìn thấy tay của người thanh niên mặc áo blu trắng trước mặt này đang run rẩy.
Trên mặt anh ta cũng lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Nghiêng đầu sang.
Nhìn về phía chiếc tủ sắt vô cùng lớn sau lưng mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận