Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1643: Có phật, vượt biển tới (1)

Sự yên lặng của Doanh câu.
Vào lúc này, rốt cuộc cũng kết thúc.
Anh ấy mở miệng nói:
- Tôi, đã tìm được.
- Vậy, ở nơi này, Tiểu Nô xin chúc mừng chủ nhân.
- Không thể khiến cho chủ nhân bị trấn áp, là Tiểu Nô vô dụng, nếu như Tiểu Nô không còn nữa, hoàn toàn biến mất, vậy thì xin dập đầu lần cuối cùng với chủ nhân.
Gã người hầu quỳ xuống.
Trong một khắc cái trán của gã chạm đất.
Cơ thể hóa thành một luồng khói xanh, phiêu tán.
Trong một nháy mắt cuối cùng trước khi tiêu tán.
Ánh mắt của gã, liếc mắt một cái về phía lão Đới – kẻ lúc trước bị bản thân đánh bay ra ngoài – hiện tại vẫn còn nằm ở đó không rõ sống chết.
Mà giờ khắc này.
Ông chủ Châu ở trong cơ thể bỗng nhiên cảm thấy mê mang một trận.
Bối rối về chuyện:
Mình nên tức giận, hay là nên kiêu ngạo đây?
- Tôi nói này, anh có thể đừng ác tâm như vậy được không, đúng rồi, nhưng cái thiết kế này của anh rất thú vị đấy, đoán trước bố trí động chó là có thể rút hết khí ở bên trong ra rồi.
- Ha…
Doanh câu không phản bác lại, cũng không giải thích.
Nhìn chút khói xanh cuối cùng do gã người hầu hóa thành lượn lờ rồi biến mất.
Trong tròng mắt.
Lộ ra một vẻ thâm thúy.
Đầy ẩn ý.

Phảng phất như thể đây là một vòng tuần hoàn, bên trong vòng tuần hoàn, những thứ không lên được bàn chính kia vẫn luôn không ngừng chứng minh một chuyện, rằng bản thân thật sự không lên được bàn chính.
Vương tọa bạch cốt từ từ chảy xuống.
Đã bị ép nhỏ lại thành kích thước của một cái ghế thông thường.
Giống như một ông già bị ép khô đến triệt để, chỉ còn lại một bộ thân xác vẫn đặt ở đó mà thôi.
Oán niệm của đám ma thần, đã đồng thời bị đốt diệt trước đó rồi, dường như là một trận ân oán bất hòa đã quấn quýt trong vô số năm tháng, rốt cuộc cũng được đặt dấu chấm kết thúc.
Thật ra thì, thay vì nói bọn họ vẫn luôn chờ đợi việc báo thù với Doanh câu.
Không bằng nói là bọn họ vẫn luôn chờ đợi Doanh câu trở về lần nữa, đến để cởi bỏ gông xiềng của tội phạm cho bọn họ.
Trên bệ, sáu người mang mặt nạ kia, nhìn qua lại lẻ loi đến như vậy.
Lão tổ không còn nữa, Vương tọa cũng bị đối phương tiếp nhận lấy, tiếp theo, bọn họ thực sự không còn biện pháp gì có thể ngăn cản được bước chân của đối phương nữa rồi.
Chẳng qua là.
Đúng lúc này.
Châu Trạch bỗng nhiên cảm nhận được một loại suy sụp tình thần.
Hiển nhiên chuyện này không phải là cảm xúc của mình.
Bởi vì đối với cái Vương tọa vừa mới nhận được này, ông chủ Châu vẫn có một chút kích động.
Dù là Vương tọa bạch cốt bị chưng đến mức bị thoát đi phần lớn “lượng nước”.
Nhưng ông chủ Châu lại không hề có một chút bất mãn nào.
Còn cảm thấy rất cao hứng, vốn dĩ Vương tọa lớn như vậy, đoán chừng chỉ có thể gác ở nóc nhà tương đối cao của viện bảo tàng tượng sáp mà thôi, nhưng vậy thì có nghĩa lý gì?
Hiện tại thì nhỏ như vậy, rất thích hợp, có thể thay thế một cách hoàn mỹ cho chiếc ghế sô pha mà anh sử dụng khi trước.
Lại để cho Oanh Oanh hoặc là lão Hứa tự tay may thêm mấy bộ khăn trải ghế sô pha.
Thường xuyên thay đổi một chút.
Hô.
Mỗi sáng sớm.
Bản thân có thể dựa vào trên Vương tọa bạch cốt.
Nhìn chúng sinh bôn ba bận rộn vì kế sinh nhai ở bên ngoài cửa sổ vân vân.
Chậc chậc.
Đây mới gọi là làm màu, đây mới gọi là kiểu cách.
Chẳng qua là, rất hiển nhiên, hiện tại tâm trạng của Doanh câu, cũng không bởi vì chuyện lại lần nữa lấy lại Vương tọa mà tăng cao.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, anh ấy đã biểu hiện ra là không có hứng thú với chuyện này rồi.
Nhưng Châu Trạch lại cảm thấy.
Tâm trạng của Doanh câu bỗng nhiên rớt xuống.
Dường như cũng không đơn giản như ngoài mặt.
Nhưng anh ấy không nói.
Ông chủ Châu cũng lười hỏi.
Hai người đều không phải là loại người ưỡn ẹo gì đó.
Không làm ra được loại chuyện như trong lòng có chuyện thì đặc biệt đi tìm một người anh em thân thiết đi ra ngoài uống rượu tâm tình một chút rồi cần ôm ôm một chút an ủi một chút.
Quá buồn nôn rồi…
Chẳng qua, chuyện khiến cho ông chủ Châu có chút bất ngờ là, sau khi làm xong những chuyện này rồi, Doanh câu cũng không lựa chọn tiếp tục truy kích, thuận tay làm một trận càn quét kết thúc sáu người mang mặt nạ ở trước mắt này.
Mà lại trực tiếp lựa chọn buông bỏ sự không chế đối với bộ thân thể này.
Lúc Doanh câu đi xuống.
Châu Trạch cũng đã lên thay thế.
Sự trùng khớp của ý thức và cơ thể.
Có nghĩa là quyền không chế bộ thân thể này, một cách tự nhiên, lại bị thay đổi rồi.
Biến cố này, khiến cho Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Doanh câu cũng không phải bởi vì tiêu hao quá lớn dẫn đến việc không còn cách nào cho nên mới lựa chọn giao quyền khống chế thân thể ra, anh ấy cho bạn, ngược lại là bởi vì tâm trạng quá kém nên lười làm loại chuyện tự rước mệt vào vào người, để bản thân nhẹ nhàng hơn.
Châu Trạch chỉ đành phải nhón chân lên, cố gắng để cho hai tay của mình chống đỡ tường đá, lúc này, mới “rút” bản thân ra khỏi bên trong hố lõm xuống trong đất đá.
- Bộp!
Trong một nháy mắt rút ra kia.
Có lẽ là do không gian bên trong quá kín tạo thành việc khí lưu thông bị tắc nghẽn, dẫn đến việc phát ra tiếng động làm người ta xấu hổ.
Sau khi ra ngoài.
Châu Trạch cố gắng đứng lên.
Thành thật mà nói.
Hiện tại anh thật sự có chút hết hơi.
Bắp thịt đau xót là vấn đề nhỏ, nhưng mức độ tiêu hao sát khí bên trong cơ thể khiến cho hiện tại nếu như anh tiếp tục muốn đánh nhau, chỉ có thể lựa chọn tự tiêu hao bản thân mà thôi.
Hơn nữa, còn rất có khả năng sẽ tạo thành thương tổn với thân thể của anh lần nữa.
Không phải là không đánh lại, nhưng sau khi đánh xong, trở về thì phải nằm nửa tháng, đây không phải là điều ông chủ Châu mong muốn.
Vừa thu được cái Vương tọa bạch cốt này về tay.
Còn chưa ngồi được đâu, thì đã phải về nằm trên giường trước rồi sao?
Chuyện này muốn trách, thật đúng là chỉ có thể trách Doanh câu, không hiểu sao mà tính tình lại nổi lên, chuyện vốn chỉ cần anh ấy động một ngón tay là có thể giải quyết xong rồi, bây giờ thì anh phải đi liều mạng cái giá tổn thương cơ thể để hoàn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận