Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1694: Kẻ đẹp nhất ở trong làng chó (3)

Con rùa kia, Tiểu loli cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cũng biết được đại khái, làm một con yêu, nếu muốn nhẹ nhàng dễ dàng mà coi người ta như một đĩa đồ ăn sau đó ăn hết.
Thì phải đáng sợ nhường nào?
- Ông chủ, rốt cuộc đã trồng gì trước đó vậy?
Tiểu loli bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
- Cô... đoán...
Cả người Tiểu loli như bị điện giật.
Bởi vì người trả lời cô ta.
Là giọng nam.
...
- Lão Trương đâu?
Lưu Sở Vũ mở miệng hỏi, mấy ngày nay, trên cơ bản anh ta đều cùng lão Trương đi chung xuống ăn cơm, không có anh ấy.
hắn cơ bản đều là cùng Lão Trương đồng thời đi xuống ăn cơm, không có hắn, đồ người ta biết điều mà thôi.
Coi như toàn bộ trên dưới tiệm sách, một tên em trai tư thái thấp nhất thực lực thấp nhất cảm giác tồn tại thấp nhất, Lưu Sở Vũ chỉ có thể đạt được một chút an ủi từ lão Trương mà thôi.
- Đi tích đức.
Luật sư An bưng ly rượu chát lên nhấp một ngụm, tiện tay ném một cái hộp qua cho Lưu Sở Vũ.
- Cho anh.
- Ồ, cảm ơn anh An.
- Ha ha.
Điện thoại di động reo vang, luật sư An cầm điện thoại di động lên, nhìn qua là cô gái da đen gọi tới, liền nghe điện thoại.
- Alo, trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đầu bên kia điện thoại.
Không trả lời.
- Alo, nếu như cô nhớ người đàn ông nhà mình, thì cô nên gọi điện thoại cho người đàn ông nhà cô đúng không, dạo này anh ấy vẫn luôn ngâm ở trong nước biển đấy, cô gọi điện thoại cố gắng nói với anh ấy một chút, đừng để bị ngâm đến tan ra đó.
Đầu bên kia của điện thoại, vẫn không hề có tiếng động như trước.
Luật sư An cầm điện thoại di động lên, nhìn lại màn hình một chút, là tín hiệu ở bên mình không tốt sao?
Cũng không phải nha.
- Alo, rốt cuộc là cô có chuyện gì hay không vậy chứ, còn chưa chết thì nói với tôi một lời!
Haizz, tâm trạng bực bội của bản vương còn chưa có chỗ phát tiết đấy.
Sau đó.
Đầu bên kia của điện thoại.
Rốt cuộc cũng truyền ra tiếng động:
- Chết…. đi… sống… lại… rồi…

Nhìn lại điện thoại di động, ban đầu luật sư An còn hơi nghi ngờ một chút, người đàn ông này là ai?
Đầu tiên, loại bỏ tình huống cô gái da đen hoặc là Tiểu loli nhân lúc người đàn ông nhà mình đều không có ở nhà nên bắt đầu trộm tìm đàn ông.
Lấy “gu thẩm mỹ” của cô gái da đen, trong hiện thực, bạn thật sự rất khó tìm được một người đàn ông nào khác cùng loại hình với “Deadpool” đấy.
Mà với tính cách của tiểu loli, coi như có lén tìm đàn ông khác cũng sẽ không đến trình độ để cho tên đàn ông không rõ lai lịch đó nhận điện thoại của cô ta.
Đại não của luật sư An bắt đầu vận chuyển thật nhanh chóng.
Nhưng vẫn không thể nào ngay lập tức nghĩ ra được rốt cuộc đối phương là ai.
Chỉ cảm thấy giọng nói cũng với tiết tấu của đối phương mang loại một loại khí tức giả ngầu “Tôi là đạo lão cho nên tôi nói chuyện chậm” cực kì sâu sắc.
- Ngài là?
Nghĩ một lúc.
Cuối cùng luật sư An vẫn thân thiện không mất lịch sự mà hỏi.
- Ha ha...
Đầu bên kia điện thoại tiếp tục cố làm ra vẻ thần bí mà cười.
Luật sư An xoa xoa chóp mũi, thành thật mà nói, đúng thật là có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng thực sự không nhớ nổi đó là ai.
Lúc trước, nên giải quyết trước đã.
Thật ra thì, thật sự không kì lạ khi luật sư An không nhớ ra được đối phương là ai, một là vốn dĩ năm đó tiếp xúc đã tương đối ít, cũng chỉ có một lần đối mặt trong hang đất khi đó mà thôi, hơn nữa lúc đó luật sư An còn bị Hạn Bạt ám lên người, đã mất đi quyền kiểm soát đối với cơ thể của mình.
Thứ hai, trong tiềm lúc, vốn là anh ta cũng chưa từng nghĩ đối phương lại thật sự có thể “chết đi sống lại”.
- Tôi... đói... rồi...
- Vậy ngài… muốn ăn chút gì đó không?
Luật sư An đi ra ngoài ban công, có chút phiền não mà rút điếu thuốc đang cắn trong miệng ra.
Trong nhà đã xảy ra chuyện.
Đây là tin tức duy nhất mà hiện tại anh ta có thể nắm bắt được.
Một người đàn ông khiến cho anh ta cảm thấy kỳ lạ và không thể nhớ ra là ai, xuất hiện ở trong nhà, hơn nữa, đã nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nhưng cho tới lúc này, vẫn chưa nghe được giọng nói của cô gái da đen hoặc là tiểu loli.
- Tìm… kiếm…
- Có thể để cho người ở bên cạnh ngài đặt đồ ăn bên ngoài giúp ngài.
Luật sư An mang theo dò xét mà hỏi.
- Quá... đói... rồi...
- Nếu không thể đợi được mà nói, có thể đi ra ngoài nam phố tìm một anh mập mà ăn một chút, nồi cua thịt* của tiệm anh ta không tệ, chỉ là cho chân gà hơi nhiều.
(*một món ăn gồm cua thịt, chân gà, nước sốt cay)
Điện thoại vẫn chưa gác máy, nhưng người ở đầu bên kia, dường như là lười trả lời.
Luật sư An dán chặt lỗ tai vào điện thoại di động, nhưng chỉ có thể nghe được từng trận tiếng “rào rào”, giống như là đối phương đang đi giữa bụi cây vậy.
...
Bên trong viện bảo tàng tượng sáp.
Tiểu loli cảm giác như bản thân đã rớt vào hầm băng.
Đây không phải là đang hình dung “nỗi sợ” của bản thân, ít nhất, vào lúc này, không phải là để hình dung cảm xúc của cô ta, mà ta hiện tại, hai tay hai chân của cô ta đều đã kết băng hết cả rồi.
Giống như là một dây chuyền đông lạnh, đã hoàn toàn khống chế được cô ta.
Tuy nói.
Đầu của Tiểu loli vẫn còn có thể hoạt động.
Miệng còn có thể há mở.
Nhưng đối mắt với người đàn ông thân người có chút còng lưng cũng có chút kì quái ở trước mặt này.
Cô ta thật sự vẫn không dám duỗi đầu lưỡi của mình ra.
Lúc sự chênh lệch giữa hai bên đã lớn như một cái hào rộng, thứ mang tới, là một loại tuyệt vọng cực kì sâu sắc.
Cô gái da đen cũng giống như Lâm Khả, cũng đứng ở nơi đó, trên người bị một tầng băng sương bao trùm toàn bộ, dáng vẻ muốn nói chuyện nhưng lại không dám nói.
Có lẽ bởi vì thân thể được tạo thành từ ngó sen, cho nên lúc đi lại vẫn có thể nhìn được rõ ràng về sự không cân đối, thậm chí, còn có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác buồn cười, giống như là một kẻ nửa vô dụng say mê popping đang không coi ra gì mà chìm đắm trong BGM của riêng mình vậy.
Nhưng hai người phụ nữ ở hiện trường, thực sự là không dám cười.
Nửa gương mặt cầm điện thoại di động trong tay, cánh tay buông thõng xuống, dường như anh ta đã lười phải tiếp tục nói chuyện với luật sư An rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận