Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1743: Sự thưởng thức từ Phủ Quân (1)

Trong lòng Vương Kha thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù địa danh cuối cùng trong đó, anh ấy không biết là nơi nào, nhưng ít ra hai địa điểm ở trước, anh ta có biết.
- Ngài rất thích leo núi sao?
- Tôi không chắc lắm, nếu như nói đến chuyện leo lên, thì tôi rất ít khi leo núi.
- Chuyện đó…
- Tôi vẫn luôn bay lên.
- … - Vương Kha.
- Giống như thế này này.
Vị Phủ Quân y phục trắng duỗi tay bắt lấy bả vai của Vương Kha.
Vương Kha chỉ cảm thấy hoa mắt một phen, sau khi bình tĩnh lại, thì phát hiện bản thân đang đứng trên đỉnh của một tòa tháp cao.
Nhìn khắp bốn phía một phen.
Xa xa, là mặt sông, giống như treo thẳng đứng ở trên bầu trời.
Nơi này.
Là Lang Sơn?
Mà vị trí hiện tại anh ấy đang đứng.
Là Tháp Chi Vân ở trên đỉnh Lang Sơn sao?
- Chính là như vậy.
Vị Phủ Quân y phục trắng đứng ở bên cạnh Vương Kha.
- Được, tôi hiểu rồi.
Nhịp tim của Vương Kha, đang không ngừng gia tốc.
- Chúng ta có thể tiếp tục chữa trị không? - Phủ Quân hỏi.
- Tôi cảm thấy chúng ta có thể trở về trước đã.
- Tôi còn muốn anh muốn tôi dẫn anh tới núi Nga Mi xem thử một chút, có lẽ nơi đó vẫn còn lưu lại tầng tầng vết tích tôi đã để lại năm đó, có khả năng, sẽ có chút trợ giúp đối với việc chữa trị của anh dành cho tôi.
- Núi Nga Mi sao?
- Ừm, cũng không quá xa, chỉ là có chút tốn công.
- Tôi muốn về nhà.
- Được rồi.
Trước mắt lại chợt lóe lên.
Vương Kha lại lần nữa ngồi trở lại ở trên chiếc ghế đằng sau bàn làm việc trong phòng sách của mình.
Phủ Quân vẫn đứng ở trước mặt của anh ấy như trước.
Giờ khắc này, Vương Kha theo bản năng bắt đầu hoài nghi, mới vừa rồi, có phải là anh ấy vừa bị đối phương thôi miên hay không?
Sau đó.
Trước mắt lại lần nữa chợt lóe.
Vương Kha lại lần nữa phát hiện bản thân đang ngồi ở trên chóp của Tháp Chi Vân.
- Anh có thể treo điện thoại di động hoặc là bất cứ món đồ gì của anh ở nơi này, ngày mai tự mình trèo lên núi xem thử một phen, thì sẽ biết được bản thân có bị thôi miên hay không.
- Không phải vậy, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.
- Được rồi.
Lại trở lại.
Vương Kha bắt đầu thở hổn hển từng hơi từng hơi một.
Phủ Quân lặng lẽ chờ đợi Vương Kha khôi phục lại.
Cầm lấy coca ở trên bàn, một hơi uống cạn sạch, Vương Kha liếm môi một cái.
Nói:
- Tại sao, ba nơi này, có thể khiến cho ngài cảm thấy vui vẻ chứ?
- Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, sau khi tôi trưởng thành, vào lần đầu tiên tới nơi đó, tôi đã bị chấn động.
- Vậy sao?
Vương Kha nhịn được không hỏi, đó là nơi nào.
- Anh có biết không, trước đó, tôi vẫn cảm thấy cha tôi cùng với ông nội của tôi…
- Thật vĩ đại?
- Không, là rất vô dụng.
- … - Vương Kha.
- Nói lời thật lòng đi, tôi vẫn luôn rất xem thường bọn họ, mặc dù bọn họ thận trọng cẩn thận, mặc dù bọn họ rất vững chắc, nhưng trên thực tế, vào lúc tôi phát hiện, trước khi tôi trưởng thành cũng đã có thể vượt qua được phụ thân của tôi, tôi cảm thấy, ông ấy thật vô dụng.
- Chuyện thường tình đi, tôi tin tưởng lệnh phụ cũng sẽ vui sướng vì sự tiến bộ của ngài.
- Có lẽ là vậy đi, chẳng qua là, vào lần đầu tiên sau khi tới Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, tôi mới thực sự cảm thấy, hóa ra tổ tiên chúng tôi, đúng thật là nhân vật lợi hại chân chính.
- Ngài ấy là đời đầu tiên của gia tộc chúng tôi, là người dựng nên cơ nghiệp của gia tộc chúng tôi.
- Cũng chính bởi vì đã từng nhìn thấy dấu vết mà ngài ấy đã từng lưu lại, tôi mới cảm thấy, dòng họ này, còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
- Mặc dù không lâu sau, chờ đến lúc tôi kế thừa cơ nghiệp nhà mình, mới phát hiện ra, vị kia, đã để lại cho tôi một cái nồi lớn đến thế nào.
chờ tôi thừa kế nhà cơ nghiệp sau, mới phát hiện, vị kia, lưu đứng lại cho tôi rồi bao lớn một cái nồi.
- A… vậy, Thái Sơn thì sao?
- Đó là mà tôi thực hiện lễ đăng cơ, lần đầu tiên khi tôi lấy thân phận của Phủ Quân đứng ở trên đỉnh Thái Sơn, hưởng thụ sự bái lạy của tứ phương, tôi thừa nhận, lúc ấy, tôi rất vui vẻ.
- Núi Nga Mi thì sao?
- Núi Nga Mi, ở đó, tôi gặp được hai Hầu Tử của tôi.
- Một kẻ thì lanh lợi tinh quái, một kẻ, ngờ nghệch ngây ngốc.
- Được rồi, tôi hiểu rồi, bây giờ, chúng ta phải đưa ra một sự lựa chọn, trong ba nơi này, mời ngài bỏ đi một nơi.
- Bỏ đi một nơi sao?
- Đúng vậy, chú ý, bỏ đi một nơi ở đây, có nghĩa là nó sẽ không xảy ra ở trong cuộc đời của ngài.
- Thật sự phải bỏ đi?
- Nếu như thực sự đắn đo khó lựa chọn mà nói, có thể đưa ra lựa chọn ngẫu nhiên.
- Lựa chọn ngẫu nhiên?
- Đúng vậy, ví dụ như thế này. - Vương Kha đứng lên, dùng đầu nhọn của bút máy đâm lên trên quyển sổ của mình, trên đó viết: Núi Nga Mi, Thái Sơn, Phong Ấn Chi Địa.
- Tùy tiện lựa chọn một nơi làm nơi khởi đầu, di chuyển đầu ngọn bút, sau đó đọc một chữ thì di chuyển qua một mục tiêu, hết vòng lại chuyển lại.
- Đọc cái gì?
- Chọn chút dầu vừng cải dầu nở hoa*.
(*điểm điểm ma du du thái khai hoa – phiên âm là ‘Diǎn diǎn máyóu yóucài kāihuā’, là một dạng câu nối từ)
Phủ Quân sửng sốt một phen, lúc nhận lấy bút máy ở trong tay Vương Kha thì theo bản năng mà hỏi:
- Anh đang nghiêm túc sao?
- Vâng.
Phủ Quân cầm lấy bút máy, đầu ngọn bút đặt ở trên từ Thái Sơn ở chính giữa, sau đó bắt đầu đọc:
- Chọn… chút… dầu… vừng… cải… dầu…. nở… hoa…
Cuối cùng.
Đầu ngọn bút rơi vào trên từ núi Nga Mi.
Vương Kha vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, mở miệng nói:
- Ồ, được rồi, là…
- Bỏ Thái Sơn ra đi. - Phủ Quân nói.
- Được.
Vương Kha gật đầu một cái, vẽ một dấu “X” ở trên Thái Sơn.
- Còn phải tiếp tục sao?
- Tiếp tục.
Chỉ còn lại hai nơi, một là núi Nga Mi, một là Phong Ấn Chi Địa.
Phủ Quân dứt khoát vứt bỏ bút máy.
Nói:
- Bỏ đi Phong Ấn Chi Địa.
- Được, cho nên nói, đoạn trí nhớ quý mà ngài quý trọng nhất, vẫn là khi ở trên núi Nga Mi, nói chính xác, hẳn là quãng thời gian ngài ở chung với hai Hầu Tử của mình.
Phủ Quân yên lặng không nói.
- Hiện tại ngài hoàn toàn có thể đi tìm bọn họ, tin tưởng là, nếu như có bọn họ ở bên cạnh ngài mà nói, loại bệnh trạng này của ngài, cũng có thể khôi phục được rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận