Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1569: Thông gia (2)

Ba mẹ Lâm lựa chọn “quên lãng” chuyện này đi, hy vọng con gái có thể tự giải quyết được.
Bây giờ, sau khi biết được chuyện của con gái, bọn họ ngồi không yên, chủ động tới tìm Từ Nhạc.
- Chuyện của cô ấy, tôi đã biết rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đồng hành và an ủi cô ấy.
Ông chủ Châu nói suông qua loa cho xong chuyện.
Thật ra thì, bản thân bác sĩ Lâm đã rất kiên cường.
- Chuyện đó, A Nhạc à, con có thể về nhà ở hay không? – Mẹ Lâm dò xét mà hỏi, - Hơn nữa, dáng vẻ hiện tại của Vãn Thu, chuyện của bệnh viện, vẫn cần một người đáng tin cậy xử lý.
- Chuyện này thì không cần, chuyện kinh doanh ở tiệm sách chúng tôi cũng gấp rút.
Nghe được lời này, ba Lâm mẹ Lâm đều sửng sốt một phen, mẹ Lâm lại càng trực tiếp mà nói:
- Tiệm sách này của con, thật giống như...
- Hiện nay quốc gia đang đang phổ biến rộng rãi về ngày đọc sách, hiệu triệu toàn dân đọc sách, tin tưởng trong tương lai không xa, chuyện làm ăn của tiệm sách sẽ có được cải thiện.
- A Nhạc, thực sự, không suy nghĩ một chút sao? – Ba Lâm hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Lại nói thêm mấy câu không có dinh dưỡng một lúc nữa.
Ba Lâm mẹ Lâm cũng đành tạm biệt.
Châu Trạch đứng dậy, tiễn người đến trước cửa.
Luật sư An ngồi ở phía sau quầy bar, trong tay cầm một miếng dưa hấu, đan ăn dở.
- Ông chủ, sao lại không muốn vậy chứ, bệnh viện chắc là kiếm được rất nhiều tiền đấy, lại còn là bệnh viện tư nhân.
Nói chung, ngoài trừ hệ thống Phủ Điền hố cha kia, bệnh viện tư nhân thông thường, so với bệnh viện công thì càng có lợi nhuận hơn, hiệu quả và lợi ích của nó, nhất định có đảm bảo, dĩ nhiên, bệnh viện tư nhân thu lệ phí đắt cũng là chuyện đương nhiên.
Rất nhiều người thường xuyên than phiền thái độ phục vụ của bệnh viện công không tốt hoặc là nguồn lực y tế cấp cứu phải xếp hàng chờ các thứ.
Trên thực tế.
Nếu như tiền lệ này được mở ra.
Đối với dân chúng thông thường mà nói, mới thật sự là gia tăng gánh nặng đi.
- Không có tâm trạng.
Đối với Châu Trạch mà nói, ở cách vách có một tiệm thuốc, thỉnh thoảng chính mình có thể làm nóng tay một phen, hoài niệm quá khứ đã qua một chút, đã coi như là vô cùng tốt rồi.
Nếu thật sự để cho anh đi quản lý cả một cái bệnh viện.
Rất mệt nha!
Ngay cả Diêm Vương mà anh cũng đã từng giết, nếu như đụng phải những bệnh nhân gây phiền phức cho bác sĩ, lỡ như không nhịn được…
- Ha ha, ông chủ, ngươi nói xem, nếu như khi đó anh không gặp phải cô nàng ngốc Lâm Khả kia, thì hiện tại đang trải qua thời gian như thế nào?
- Có lẽ, thực sự là đang ăn bám đi.
- Ăn bám cũng là một cuộc sống khiến người ta hâm mộ nha, có vợ đẹp hiền dịu ở bên cạnh, có thể trực tiếp vạch trần thân phận, cũng có thể tiếp tục lừa gạt sống tiếp.
- Thỉnh thoảng còn có thể dùng kỹ thuật trước kia của mình chạy đến trong bệnh viện nhà mình giả ngầu một trận, chậc chậc, khiến cha vợ mẹ vợ khiếp sợ một phen, lại soát độ hảo cảm với vợ một chuyến, ha ha.
Ngón tay của luật sư An chỉ về một hàng kệ sách ở phía trước, cười nói:
- Trên cái giá kia, đều là loại chuyện xưa như thế này.
- Anh còn có tâm trạng đi xem tiểu thuyết sao?
- Giết thời gian thôi chứ sao.
Lúc này, Oanh Oanh từ trong phòng bếp đi ra, gọi:
- Dọn cơm!
Cùng lúc đó.
Dường như lão Trương cùng với đứa bé trai cũng vừa mới tiễn thông gia nhà bọn họ về xong.
Hai người cũng đã đi tới cửa tiệm sách.
Lão Trương chủ động đẩy mở cửa tiệm sách ra trước, tỏ ý để đứa bé trai vào trước, tuân thủ nguyên tắc.
Ngay sau đó.
Còn không chờ lão Trương mở miệng.
Luật sư An đã ném một miếng dưa hấu cuối cùng ở trong tay vào trong miệng, vừa phủi tay vừa nói thay lão Trương:
- Thật là trùng hợp nha, đang ăn sao!

Tiệm sách, trên đường phố nam phố ở trước cửa, dòng người vẫn đông đúc như trước, chuyện làm ăn của tiệm sách thì vẫn là “rất hiếm dấu chân người”.
Xưa nay, bậc thánh hiền theo đuổi “ở ẩn trong thế gian này”, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Chẳng qua là, tối nay ở bên trong tiệm sách vẫn giăng đèn kết hoa, trồng vui như tết.
Bên trên chiếc bàn tròn lớn, đủ loại món ăn từ hải sản giáp xác được bày ở bên trên, cũng không ít những món vẫn còn đang đặt ở trên bếp để giữ ấm ở trong phòng bếp.
Ngày hôm nay, cũng đúng là thời gian đáng vui mừng.
Trương lão đầu bưng ngồi ở trên ghế dựa, cái ghế này, còn là thứ cố ý trưng dụng từ chỗ Hứa Thanh Lãng.
Ngồi ở trên ghế sô pha không thể hiện được sự trang trọng, ngồi ghế nhựa thì lại quá mức buồn cười, muốn tìm ghế thái sư mà không có, chỉ có thể lấy chiếc ghế này bù vào cho đủ số mà thôi.
Một cái tế đàn, đặt ở bên trên là nhang đèn điện tử, nguyên nhân là bởi vì ông chủ không muốn khiến cho bên trong tiệm sách bị ám khói.
Chuyện này cũng rất tốt, ít nhất không cần lo lắng sẽ bị tắt, nếu học theo Mạc Kim giáo úy năm đó, mang thứ này đi đạo mộ, cuối cùng cũng không cần lo lắng về “Ma thổi đèn” gì đó rồi.
- Giờ lành đã đến.
Trương lão đầu gân giọng hô.
Luật sư An mặc âu phục đang cầm ly siêu khủng mà ừng ực ừng ực ở bên cạnh.
Nghe được một tiếng này, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Luôn cảm thấy câu tiếp theo sẽ là cô dâu chú rể đi vào động phòng.
Đương nhiên, những lời trêu chọc này, anh ta tuyệt đối không dám nói ra.
Lúc này, anh ta chỉ có thể dùng nụ cười vui vẻ nhất, dùng tiếng vỗ tay ra sức nhất để diễn tả tâm trạng kích động của mình mà thôi.
Hành động này của luật sư An giống như một tiếng hiệu lệnh của đội trưởng đội cổ động vậy.
Bắt đầu từ phía bên trái, lão đạo, tiểu Hầu Tử, Oanh Oanh, cô gái da đen, Deadpool, Hứa Thanh Lãng vân vân đều đồng loạt vỗ tay.
Châu Trạch đứng lên, tiến lên phía trước.
Khác với hai người ở sau lưng, Lâm Khả - một thân lễ phục trẻ em đứng đắn, và Lưu Sở Vũ – trên người đang mặc bộ tây trang màu đỏ rượu trông có vẻ trung tính.
Ngày hôm nay ông chủ Châu vẫn trang phục như bình thường.
Áo sơmi màu trắng.
Quần jean màu xanh da trời.
Chuyện này cũng bình thường, đứng ở góc độ của Châu Trạch, niềm vui thực tế mà chuyện thăng chức này có thể mang tới, có lẽ thực sự không nhiều lắm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận