Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 351: Phòng khiêu vũ

Trương Yến Phong ngồi xe tới đây, còn ngồi xe của nữ cảnh sát cao gầy kia. Lúc xuống xe, hai chân cảnh sát Trương như nhũn ra, trong mắt hiện ra tia máu, mái tóc rối tung cùng với trên vai kèm theo không ít mảnh cây cỏ.
Đẩy cửa đi vào, Trương Yến Phong gọi một ly cà phê, sau đó nặng nề mà ngáp một cái.
- Người không biết còn tưởng rằng anh mới vừa dã chiến trở về.
Ông chủ Châu cầm một chiếc thìa nhỏ khuấy đều ly cà phê trước mặt mình.
Trước đây, Châu Trạch cảm thấy hình như cà phê tốt và cà phê hòa tan Nestlé không có gì khác nhau cả. Đời trước anh làm bác sĩ, thường xuyên phải loay hoay chạy như bay, cũng không thiếu lúc phải dựa vào cà phê để chống đỡ.
Nhưng cũng không biết hiện tại tâm tính anh thay đổi hay vì cà phê ngon dở thực sự có khác biệt rất lớn.
Anh phát hiện mùi vị cà phê mình uống thật sự không còn giống với lúc trước nữa.
- Tự sướng, đừng nói xấu thanh danh của tôi.
Trương Yến Phong trực tiếp cầm lấy ly cà phê vừa được bỏ thêm đường, quấy xong xuôi trước mặt Châu Trạch, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ta chắp chắp miệng.
Giống hệt như vừa uống một ngụm lớn nước sôi để nguội.
Giải thích khắc sâu.
Cái gì gọi là trâu gặm mẫu đơn.
Thìa nhỏ trong tay Châu Trạch rơi xuống đất.
Run nhè nhẹ.
Này là cà phê chồn của anh... ...
- Cà phê này uống thật không có ý nghĩa, mỗi ngày anh cứ uống cà phê này, không cảm thấy ngán tới tận óc sao? Nếu kêu tôi ngày ngày uống cà phê này, chắc chắn tôi sẽ buồn bực chết.
- Mỗi ngày anh uống cà phê này có ngán hay không ngán tôi không biết, nhưng chắc chắn anh sẽ bị điều tra vì vấn đề kinh tế.
- Mẹ nó.
Trương Yến Phong đưa tay xoa xoa tóc của mình.
- Anh đừng nói không may, cả đêm không ngủ, hơn nữa vừa đi vòng vo cả buổi tối trong rừng, té ngã không biết bao nhiêu lần, vẫn không tìm được phần mộ kia.
Châu Trạch có chút kinh ngạc, hỏi: - Phần mộ có người chết kia sao?
- Đúng vậy, không tìm được.
- Bọn họ nói thật không vậy?
- Tôi đã dẫn theo bọn họ cùng đi tìm, quả thật không tìm được
Thông Thành chỉ lớn chừng ấy, cũng không phải Đông Bắc hay là Tứ Xuyên nhiều rừng già khe suối lâu năm. Trước đây mấy người bọn họ đã lấp cửa mộ lại, nhưng hẳn không tới mức không tìm được mới đúng. Vậy mà trên thực tế, lại thực sự không tìm được.
Ngay cả cảnh khuyển cũng bị điều động, thế nhưng không phát hiện được gì. Đám người kia đã bị bắt, hẳn là lời khai của bọn họ cũng không phải khai man, đúng không?
Cảnh sát Trương buông tay.
Anh ta đã làm việc vô ích cả đêm.
Ngay sau đó, anh ta mới nghĩ tới chuyện Châu Trạch gọi điện thoại kêu anh ta tới, liền nói ngay:
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
- Tóc vàng đã chết.
- Ah. - Hai mắt Trương Yến Phong trừng lớn, quát to: - Anh giết?
- ... ... - Châu Trạch.
Lắc lắc đầu, Trương Yến Phong bình phục tâm tình, hỏi: - Thi thể ở nơi nào?
- Tôi chỉ biết anh ta đã chết.
Đúng vậy.
Linh hồn của người ta đến đây.
Đã bị ông chủ Châu đưa đi đầu thai.
Một chút vết tích tóc vàng lưu lại trên đời này hẳn không phải chủ nghĩa Scene bất diệt.
Mà là giúp công trạng trên chứng nhận quỷ sai của ông chủ Châu nhiều hơn một phần ngàn.
- Thi thể đã bị anh xử lý? - Trương Yến Phong hỏi.
- Tôi không thấy thi thể, nhưng tôi có thể xác định, anh ta đã chết. Nếu như anh cảm thấy không thể hiểu được, tôi có thể giới thiệu cặn kẽ về công việc của tôi cho anh.
- Đừng, đình chỉ!
Trương Yến Phong lập tức đưa tay, ra hiệu cho ông chủ Châu ngừng lại.
Anh ta còn muốn tiếp tục sống cuộc sống bình thường. Cho dù anh ta biết rõ thân phận của Châu Trạch không tầm thường, nhưng anh ta vẫn cự tuyệt chuyện khiến thế giới quan của mình bị đánh nát.
- Có thể tìm xem anh ta đã chết ở đâu không? - Trương Yến Phong hỏi.
Châu Trạch lắc đầu.
Lúc này, lão đạo đang đứng bên cạnh lặng lẽ giơ tay lên, nhút nhát nói:
- Có thể tìm được.
... ... ...
Khi đi là lão đạo lái xe, nữ cảnh sát kia đã được Trương Yến Phong thả về nghỉ ngơi.
Nissan của Hứa Thanh Lãng gần như đã thành xe công cộng trong tiệm sách. Ngày thường, lão Hứa thích chiếc xe này nhất. Nhưng sau khi cậu ta hôn mê bất tỉnh, xe cậu ta yêu quý đã bị người ta lãng phí.
Châu Trạch và cảnh sát Trương đang ngồi ở ghế sau cùng châm một điếu thuốc, thôn vân thổ vụ.
- Lão Châu à, đây có thể coi là sự kiện linh dị không?
- Hai kẻ bị tình nghi không nói láo.
- Tôi có thể nhìn ra được, hơn nữa chính bọn họ đều không tìm được mộ, loại biểu tình khiếp sợ kia không phải giả bộ.
- Anh làm cảnh sát lâu năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng gặp qua sao?
- Thật sự là chưa, chỉ có điều, hiện tại hai ta có thể ghi sự kiện linh dị vào, với tư cách là hồ sơ bí mật trong bót cảnh sát.
- Trên đó viết.
- Ngày nào tháng nào năm nào, cảnh sát họ Trương dựa vào ông chủ phòng đọc sách thần bí phá án...
- Bình thường, loại tình huống kịch này đều là anh bỏ mạng ngoài ý muốn, con của anh điều tra vụ án thì tình cờ phát hiện ra tôi.
- Sau đó tới tìm tôi hỏi chân tướng nguyên nhân cái chết của cha mình.
- Tôi lại như lọt vào sương mù đưa cho con anh một tin tức điên khùng.
- Như vậy mới dễ để biên kịch thêm tình tiết.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Bầu không khí, hơi xấu hổ.
Lão đạo đang lái xe thầm cười "ha ha" trong lòng. Khi người ta nói chuyện phiếm thường kêu trời chết, nhưng ông chủ lại có thể khiến người trò chuyện với mình chết.
Rất nhanh, xe đã tới vị trí, ngay phía dưới trấn trên, tới gần cầu vượt. Nói nó ở xa nội thành cũng đúng, nhưng thật ra khi lái xe, rất nhanh đã tới nơi, chỉ cần lên cầu vượt đi một vòng là tới.
- Phòng khiêu vũ Thiên Nga Trắng.
Châu Trạch nhìn lướt qua ngoài cửa sổ xe, trên bảng hiệu nghê hồng nhị lâu lóe ra ánh sáng. Trong trấn nhỏ ở nông thôn thế này, nó có vẻ rất cao.
Nhất là hiện tại đã rạng sáng.
Phía dưới và phía trên phòng khiêu vũ này đều có rất nhiều người.
- Đây là phòng khiêu vũ sa. - Lão đạo giải thích nói.
- Phòng khiêu vũ sa? - Trương Yến Phong có chút không thể hiểu được.
- Ah, đây là cách nói bên phía Tứ Xuyên. Trước đây khi bần đạo đi làm ở Tứ Xuyên, cũng tới đây không ít lần. Dựa theo cách nói nơi này, hẳn phải là kề mặt khiêu vũ hoặc sờ sờ khiêu vũ.
Có giải thích.
Liền dễ hiểu.
Lão đạo sợ hai vị phía sau còn không hiểu được, tiếp tục nói: - Bên trong là mọi người khiêu vũ, muốn đi vào, mỗi người phải đóng mười đồng tiền vé vào cửa, nam nữ đều như vậy. Sau đó đàn ông chọn phụ nữ bên trong, chọn trúng người nào thì người ấy sẽ khiêu vũ với mình, thu phí dựa theo từ khúc. Một khúc ca mười đồng hoặc hai mười đồng tiền.
- Bên phía Dung Thành giá rất rẻ, mười đồng một bài, bên phía Thông Thành thuộc về khu miễn cước phí Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, giá hàng đắt, nơi này hai mươi đồng một khúc.
- Tối lửa tắt đèn nam nữ ôm ấp cùng nhau khiêu vũ, nam còn có thể sờ sờ khắp nơi, sờ cho tới đã nghiền, giá tiền này cũng không lỗ. Không ít phụ nữ tới kiêm chức, không phải chuyên làm thiếp.
Ông chủ Châu và cảnh sát Trương như hai học sinh, vừa nghe vừa gật đầu.
- Đây là đánh bóng sát mép bàn mà.
Trương Yến Phong cảm thán theo bản năng nghề nghiệp.
Bởi vì sau khi đi vào, anh ta phát hiện bên trong vẫn rất chính quy, khắp nơi đều dán poster: "Cấm đánh bạc và ma túy" .
Còn có mấy người mặc đồng phục bảo vệ, trên cánh tay mang theo băng rôn đang duy trì trật tự.
Loại nơi như phòng khiêu vũ thế này, cũng có thủ tục riêng của chính nó. Giống như một số KTV vậy, nó là một chỗ ăn chơi, nhưng bên trong không có chuyện không đứng đắn hay đánh bóng sát mép bàn gì đó, là người đều biết, cũng đều hiểu.
Lão đạo giao tiền ba tấm vé. Sau khi đi vào phòng khiêu vũ, có thể thấy trong phòng khiêu vũ được phân ra hai khu rõ ràng. Một khu ánh đèn rất sáng, phía dưới là những người đang nhảy những vũ đạo bình thường, có chút giống với mấy bác trai bác gái hay nhảy múa trên quảng trường.
Mà ở một khu vực khác, ánh đèn rất tối, một đám nam nữ ôm nhau đung đưa bên trong.
Bên ngoài cũng không thiếu đàn ông đang tản bộ tìm đối tượng, còn có một số cô gái đang đứng ở nơi đó chờ bị chọn lựa, cao ráo gầy mập đều có.
- Chướng khí mù mịt.
Trương Yến Phong bình luận.
Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía lão đạo, truy hỏi:
- Ông dẫn chúng tôi đến đây để xem cái này?
Anh ta là cảnh sát, nếu bị người quen phát hiện bản thân mình đến nơi như thế này sẽ rất lúng túng. Nếu anh ta bị chụp ảnh lại, thậm chí còn có thể bị người hữu tâm lợi dụng làm chứng cứ công kích tác phong cuộc sống.
- Ở trên tầng.
Nói xong, lão đạo dẫn hai người quẹo qua một khúc cua, lên tầng trên. Đầu bậc thang có một bác gái đang ngồi đó, thấy ba người đi lên, hơi nghi hoặc một chút, đưa tay ngăn cản.
- Muốn làm gì? - Bác gái hỏi.
- “Ấy ấy”!
Lão đạo trả lời.
Nói xong.
Lão đạo còn đưa tay chỉ Trương Yến Phong và ông chủ nhà mình.
Bác gái lộ ra vẻ hiểu rõ, ngay sau đó phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ đi lên.
Phía trên chẳng có cái quái gì, cơ bản chỉ là một tầng trệt bị bỏ hoang. Chỉ có điều, mấy người có thể nhìn thấy vỏ bao rải rác khắp nơi dưới đất, bên trong còn có chất lỏng màu trắng mang theo vị hải sản tươi.
Cách đó không xa, còn có mấy đôi nam nữ đang vội vàng ở bên kia.
- Chướng khí mù mịt.
Trương Yến Phong tiếp tục nói.
- Ở đây không thuộc về phòng khiêu vũ bên dưới, còn có thể quản người ta mướn phòng sao? - Lão đạo nói lại.
Sau đó, anh ta chỉ chỉ chiếc loa phía trên, bên trong đang bật một ca khúc trữ tình. Ca khúc này đồng bộ với ca khúc bên dưới phòng khiêu vũ.
Châu Trạch đưa tay chống lan can. Ở đây có góc nhìn rất khá, tầng cũng rất cao, phía trước là cầu vượt, phía trên ngựa xe như nước.
- Rốt cục ông dẫn chúng tôi tới nhìn cái gì!
Trương Yến Phong đã không cách nào nhẫn nại nữa. Anh ta là một cảnh sát, nếu tới đây để bắt tệ nạn mại dâm các thứ thì không sao cả. Nhưng hiện tại anh ta mặc thường phục len lén đến đây, anh ta thực sự cảm thấy cả người không được tự nhiên.
- Chờ, bài hát tên tóc vàng hát vang lúc trước, trước đây bần đạo đã nghe được ở chỗ này. Sau đó lão đạo cảm thấy bài hát ấy rất dễ nghe, cố ý tìm kiếm ca từ trên web, phát hiện không thể tìm kiếm ra bài hát này. Sau đó tôi đã hỏi người nơi này, người ta nói bài hát này là do ông chủ của bọn họ hát ra trong một lần uống say ở KTV, muốn khó nghe thế nào thì khó nghe thế ấy. Sau đó bọn họ dứt khoát bật bài hát đó ở trên này.
Giới thiệu xong xuôi,
Lão đạo quay qua nhìn bác gái dưới tầng, gấp rút hô lên: - Này, em gái, tôi nhìn thấy bên kia có xe cảnh sát chạy tới!
Ánh mắt bác gái ngưng lại, không nghi ngờ gì. Hơn nữa loại chuyện này thà giết lầm một nghìn cũng không thể bỏ sót một. Bà ta lập tức lấy điện thoại di động ra nhấn gọi điện thoại.
Không được nửa phút.
Ba người Châu Trạch và Trương Yến Phong cùng với lão đạo nghe được, lúc trước máy phát nhạc trên đỉnh đầu còn phát bài hát như bên dưới tầng, nhưng bây giờ đã đổi thành bài hát khác.
- Kèn đồng, kèn Xô-na, một khúc tiểu khang rất lớn.
- Quả phụ, kỹ nữ, lỗ chặt hông rộng.
- Anh đi vào, anh lại đi ra.
- Anh đi vào ơ… …
Tiếng ca tê liệt.
Có thể nói là gào khóc thảm thiết.
Thật giống hệt như tác phẩm tiêu biểu của một người đàn ông uống rượu say, sau đó hướng về phía micro gào thét.
Mà lúc này.
Mấy đôi nam nữ phía trước Châu Trạch lập tức chạy đến, sắc mặt mọi người đều hoảng loạn, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhanh chóng chạy xuống, tốc độ vô cùng nhanh. Một người đàn ông trong đó còn chưa cài xong thắt lưng, chạy được một khoảng, quần rơi xuống, trực tiếp vấp ngã nhào một cái.
Nghe ca khúc khó nghe này.
Nhìn đám người bàng hoàng bỏ chạy.
Ánh mắt lão đạo bắt đầu trở nên càng ngày càng thâm thúy.
Phảng phất như lão đang nhìn thấy.
Bản thân mình hai mươi mấy ngày trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận