Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1144: Trầm luân (3)

Bà lão nhả ra một vòng khói, hỏi.
- Đúng, họ Miêu.
A Bằng nhìn chằm chằm một màn này, chân mày nhíu lại.
- Há, tôi còn thực sự nhớ, cô ấy và tôi cùng được bán vào lầu xanh trong một ngày, tôi là do bị cha tôi bán vào đây, cô ấy là bị người đàn ông của cô ấy bán vào.
- Ngay từ đầu tôi và cô ấy còn ở chung một phòng, cô ấy nói chồng của cô ấy đã đồng ý với cô ấy, kiếm được tiền, sẽ lập tức tới chuộc cô ấy về nhà.
- Tôi đã cười cô ấy, nói cha của tôi cũng đã nói với tôi như vậy, nhưng tôi cũng không tin.
- Sau đó thì sao? - Luật sư An rất cung kính hỏi.
- Sau đó sao, cô ấy chết rồi.
- Sao lại chết?
- Bị phát hiện, trong bụng đã có đứa bé rồi, tính toán thời gian, chắc chắn là của người đàn ông của cô ấy, đã có thai từ trước khi vào lầu xanh.
Trên mặt bà lão lộ ra vẻ hồi tưởng lại:
- Tú bà muốn cô ấy phá bỏ đứa nhỏ đi, ở trong lầu xanh, có ai lại đồng ý cho cô ấy sinh con chứ? Đàn bà ở trong lầu xanh, mỗi ngày đều không rảnh rỗi, phải kiếm tiền, phải kiếm tiền về cho chủ.
- Cô ấy không đồng ý.
- Sau đó.
- Tú bà đã hạ độc trong thức ăn, đứa bé đã bị phá.
- Ngày tiếp theo.
- Cô ấy đã nhảy xuống giếng tự sát.
- Tôi nhớ rất rõ ràng, bởi vì cái giếng thứ hai ở trong lầu – cái giếng đó vẫn luôn được mọi người chờ đợi – đã được khoan xong, một tháng đó, bất luận là ăn cơm hay giặt quần áo, tất cả mọi người tình nguyện chạy đến cái giếng ở bên ngoài lấy nước, cũng không cần đến cái giếng ở trong sân nữa, cũng làm cho tôi mệt thảm.
- Mạng của tôi vẫn tốt hơn cô ấy, tôi chờ đợi ở lầu xanh bảy năm, sau đó được một sĩ quan trẻ chuộc về làm vợ lẻ, còn có thể quanh đi quẩn lại với người đó rồi đến Hồng Kông, tuy nói đoạn thời gian hiện tại cũng không quá tốt, nhưng cuối cùng cũng đã trôi qua rồi, đúng không?
- Vâng, đúng rồi, đứa bé tên gì?
- Không có tên, còn chưa kịp lấy ra, chẳng qua là tôi cũng đã từng nghe cô ấy nói qua, người đàn ông của cô ấy họ Trần.
Đôi mắt A Bằng bắt đầu phiếm đỏ.
Gã tức giận nhìn chằm chằm luật sư An.
Dữ tợn nói:
- Anh thật đúng là không từ thủ đoạn mà.
- Không, chẳng qua là ba mươi năm trước, trùng hợp hoàn dương đến Hồng Kông làm việc, nên nhận tiện dò xét một chút tin tức giúp anh, anh biết mà, quan hệ của chúng ta không tệ mà.
- Chỉ tiếc là.
- Sau khi anh bán vợ anh đi cũng không trả nợ, trực tiếp chạy trốn khỏi cái huyện thành đó, cho nên, những chuyện sau đó, anh không hề biết, ừ, có lẽ, anh cũng không muốn biết đi.
- Lại nói, loại người như anh, vốn dĩ không vượt qua được vòng thẩm tra chính trị của âm ti.
- Quả thực là bởi vì tổ tiên nhà anh tích đức không ít, mới qua loa bỏ qua cho anh, đây là chuyện sau này do vị phán quan đó nói với tôi.
- Tôi không tin, tôi không tin, chút thủ đoạn lừa bịp này của anh, không dao động được tôi đâu!
Trần A Bằng lạnh lùng nói.
Nhưng mà.
Vào lúc lúc này.
Anh ta nhìn thấy người phụ nữ vừa mới vị mình bóp chết còn đang nằm trên đất.
Bụng của cô ấy.
Lại từ từ nhô lên.
Giống như là có một sinh mệnh vẫn đang tồn tại ở trong đó, động đậy từng chút một, cực kỳ sinh động!
Mà một màn này, chính là một cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà!
Trần A Bằng há miệng:
- A a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! !
“Phốc” một tiếng.
Gã quỳ xuống.
Trong khoảnh khắc, kèm theo việc phòng tuyến nội tâm của gã lơi lỏng, từng huyễn cảnh bị luật sư An không chút do dự đánh tiến vào.
Đi.
Trầm luân đi.
Lần này.
Là gã đã hoàn toàn thua.
Bốn phía.
Ánh đèn tối sầm lại.
Ngay vào lúc luật sư An định mở đèn lại.
Một Bạch Hồ xuất hiện ở trước mặt của luật sư An, cô ta hỏi:
- Anh thật sự đã đi điều tra qua?
Luật sư An quay đầu lại.
Nhìn về phía bóng tối.
Trần A Bằng với ánh mắt đờ đẫn vẫn còn đang quỳ dưới đất, cùng với bà lão đang ngồi trên giường nhỏ tiếp tục hút thuốc.
Trả lời:
- Thật sự đã từng đi, chẳng qua là, vận may của vợ anh ta không tệ, đi vào đó không lâu đã đụng trúng một vị khách là một quân phiệt trẻ, người đó kiên quyết muốn chuộc cô ấy ra.
- Lúc đó, cô ấy đã phát hiện bản thân mang thai, nên vội vàng phá bỏ đứa con, đi theo quân phiệt trẻ đó.
- Sau đó.
- Quanh đi quẩn lại.
- Cuối cùng cô ấy cũng đến Hồng Kông.
Trên giường nhỏ.
Bà lão nhìn qua Trần A Bằng ở trước mặt.
Vẫn hút lấy từng hơi thuốc như trước…
Luật sư An mở mắt ra.
Cùng lúc đó.
Trần A Bằng ở trên ban công lâu hai của biệt thự ở phía xa cũng chậm rãi quỳ xuống, biểu cảm đờ đẫn, vẫn luôn duy trì tư thế như khi ở trong huyễn cảnh lúc trước.
Gã đã bị chôn vùi trong đó, trừ phi có ở một người nào đó có trình độ tinh thần lực vượt qua luật sư An mấy đại cảnh giới tình nguyện ra tay giải mở giúp gã, nếu không đời này của gã, cũng chỉ có tiếp tục trầm luân ở nơi đó mà thôi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, gã ta phải còn có được phần đời sau đó.
Luật sư An móc ra một điếu thuốc, châm lửa.
Đây cũng tính là chuyện sau điếu thuốc này.
Nếu bạn hỏi thắng được một trận rốt cuộc có cảm thấy thoải mái được bao nhiêu, thật ra thì không hẳn vậy, nhưng nếu như không thắng mà nói, vậy chắc chắn bản thân không thể suy nghĩ thông suốt như hiện tại được.
Cảm giác này, giống như là cảm giác chiến thắng bản thân vậy.
Thật ra thì, có một việc, luật sư An vẫn luôn không nói rõ ràng, nhưng anh ta tin tưởng chắc chắn ông chủ có thể đoán ra được.
Lúc trước, người đã xuống tay với người phụ nữ mà anh ta thích, là đội chấp pháp không sai, nhưng đội chấp pháp rất lớn, hơn nữa, đội chấp pháp chỉ là một cây đao trong tay người khác.
Đến cuối cùng, anh ta giống như bị động kinh âm mưu tham dự vào trong vòng xoáy nước cao tầng, dẫn đến việc anh ta mặc kệ tất cả mọi chuyện, thật ra thì cũng có một phần nguyên nhân là đang gây chuyện.
Chẳng qua là, chuyện đó không quan trọng, hôm nay có rượu hôm nay say, hôm nay có nắng hôm nay phơi nắng, một người bình thường, sao có thể thấy được thay đổi trong mấy chục năm trong tương lai được?
Làm chuyện dưới đũng quần.
Mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận