Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1492: Sét đánh (2)

Lúc này tốt xấu gì cũng đã tập hợp đủ với nhau.
Dời khối xi măng đang đè ở bên dưới đi, luật sư An ôm Khánh ra, lại đưa tay vỗ gương mặt của Khánh một cái.
Nhìn thấy không có phản ứng.
Lại dùng sức mà vỗ một cái nữa.
Thẳng đến lúc khiến cho gương mặt vốn đã bị hun đen của người ta trở nên đỏ bừng.
Khánh vẫn không có phản ứng.
- Nếu còn tiếp tục vỗ nữa, đoán chừng nếu không bị sét đánh chết thì cũng bị anh đánh chết rồi đi.
Phùng Tứ ở bên cạnh nhắc nhở.
Luật sư An trợn mắt liếc nhìn Phùng Tứ, đặt Khánh xuống.
Sau đó.
Hai người đồng thời thu tay lại, đứng ở bên cạnh.
Luật sư An chỉ chỉ ba đứa bé con đang nằm ở trên mặt đất.
Nói:
- Ông chủ, cả ba đều đang hôn mê bất tỉnh, cũng may còn có thể cảm ứng được dao động từ khí tức linh hồn, vẫn chưa đến mức bị đánh đến hồn phi phách tán.
Châu Trạch gật đầu một cái, đi tới quan sát một chút, nói:
- Phải vất vả cho hai người một phen rồi, điều tra xem thử rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
- Đã hiểu, ông chủ.
Người trong cuộc đều hôn mê, vậy làm sao điều tra?
Nơi này lại không có camera mà có thể xem được.
Nhưng luật sư An vẫn trả lời lại rất kiên quyết, bởi vì rất nhiều lúc, có lẽ thứ mà lãnh đạo mong muốn nhìn thấy chẳng qua chỉ là thái độ chứ không phải kết quả thực tế.
Châu Trạch đứng lên, giống như là dự định đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa phòng bệnh.
Châu Trạch bỗng nhiên dừng bước.
Quay đầu lại nhìn về phía cái hố sâu vẫn đang chất đống không ít đồ đạc linh tinh.
Nói:
- Có phải là, đã quên thứ gì hay không?

Phẫu thuật cấp cứu, thật sự là đã rất lâu Châu Trạch chưa thực hiện rồi, lần thật sự thực hiện phẫu thuật gần đây nhất, vẫn là do ngứa tay đến tiệm thuốc cắt ruột thừa một chút mà thôi.
Ngược lại trước đó đã trải qua phẫu thuật mấy lần, nhưng đều là bắt lấy linh hồn của người ta chứ không phải thực sự cầm dao.
Vào lúc này khi điều kiện có hạn.
Câu Tân lại bị thương rất nghiêm trọng.
Ông chủ Châu chỉ có thể cố gắng hết sức tìm kiếm một chút loại cảm giác khi trước của mình, hơi xử lý một chút vết thương vật lý cho Câu Tân.
Việc đẹp mắt và khôi phục sau phẫu thuật gì đó, tạm thời sẽ không tính tới, ngược lại chẳng qua chỉ là một bộ thân xác mà thôi, có thể sử dụng là được rồi.
Nghiêm trọng nhất, vẫn là ở vị trí phần đùi của Câu Tân, bị dập nát đến máu thịt be bét, ngay cả xương cũng lộ ra, vị trí vết thương còn có dấu vết bị thiêu đốt cực kì nghiêm trọng.
Muốn xử lý loại vết thương này, thực sự rất phức tạp.
Nhưng Ông chủ Châu thực hiện, cũng vẫn đâu vào đấy.
Đáng được ăn mừng chính là.
Vị trí vết thương trên đùi rất nghiêm trọng, nhưng nòng đại bác cùng với đạn đại bác, ngược lại không có gì đáng ngại, dù sao hiện tại ông chủ Châu cũng không phải là bác sĩ, cũng không có ý đức trói buộc, bạn để cho anh xử lý vết thương thì vẫn được, nhưng muốn để cho anh đi cắt trứng của bạn, vậy thì chưa chắc đạt được kết quả như trong mong muốn.
Mặc dù lúc trước khi Châu Trạch làm bác sĩ, vào lần đầu tiên gặp phải một ca cần phải cắt cả trứng, lúc đó còn phấn khích một thời gian.
Toàn bộ quá trình xử lý đều rất thuận lợi.
Cũng không phải là trong một phút chốc mà tay nghề đỉnh cao đời trước của ông chủ Châu đã bám vào người.
Đơn thuần là bởi vì Câu Tân thực sự có thể thay đổi tên thành “(Câu) đủ kiên cường” rồi.
Bất kể những vết thương còn nặng hơn thế nữa, anh ta vẫn có thể thoi thóp ở đó.
Nếu như bệnh nhân ở trong tay bạn, bất kể như thế nào người đó cũng sẽ không chết mà nói, vậy cái nghề bác sĩ này, thật đúng là hạnh phúc.
Nếu như mang theo thực tập sinh học tập giải phẫu, còn có thể thuận tiện biến bệnh nhân thành thầy giáo để sờ mó.
Vẫn bận rộn đến đêm khuya.
Phía bên Câu Tân mới được xử lý xong.
Anh ta cũng hôn mê, chẳng qua là trước đó anh ta cũng hôn mê, lúc này cũng chỉ là chuyển từ một trạng thái hôn mê tới một trạng thái hôn mê khác mà thôi.
Mặc dù vết thương đã nghiêm trọng hơn, nhưng ít ra trên phương diện tinh thần, anh ta đã hạnh phúc.
Đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Eo có chút đau, chân có chút mỏi, đôi mắt cũng cực kì mệt mỏi, thật ra thì tố chân thân thể của bộ thân thể này thực sự có giết sạch thân thể đời trước của anh, nguyên nhân xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể chứng minh rằng thực sự đã rất lâu rồi ông chủ Châu không “vận động” và không “làm việc”.
Bỏ đi lớp trang phục phòng hộ, Châu Trạch tắm ở trong tiệm thuốc.
Đám người vây xem náo nhiệt ở bên ngoài đã sớm tản đi rồi, dù sao xe cứu thương cũng không đến, cũng không có náo nhiệt thực sự gì đó để có thể hóng được.
Đám người lão đạo lão Trương thì đang hóa thân thành thợ xây bán thời gian, người sửa sang mái nhà thì lo sửa sang mái nhà, người dọn dẹp phòng bệnh thì lo dọn dẹp phòng bệnh.
Phòng bệnh đã được thu dọn xong, còn phải cho bệnh nhân tiếp tục ở.
Tắm xong đi ra, nhận lấy tách trà mà Oanh Oanh đưa tới, Châu Trạch nhấp một ngụm trà đậm, nhìn khung cảnh bận rộn trước mắt, trong một lúc, thật sự có một loại ảo giác như phòng cấp cứu ở bệnh viện khi đối mặt với tai nạn đột ngột lúc trước.
- Ông chủ, có phát hiện.
Lúc này, luật sư An có chút hưng phấn tìm được Châu Trạch.
- Sao vậy?
Châu Trạch đưa lại tách trà cho Oanh Oanh, sau đó đi theo luật sư An quay trở về phòng bệnh.
Đây là phòng bệnh ở bên cạnh.
Lúc này ba người nhóm Khánh ba người cùng với Câu Tân vừa mới phẫu thuật xong đều đang nằm ở nơi này.
Cơ sở vật chất của tiệm thuốc rất được, nhưng muốn bố trí loại phòng như phòng chăm sóc đặc biệt thì chắc chắn không thể nào có được rồi, coi như là bạn
phòng săn sóc đặc biệt loại này phối trí khẳng định là không có khả năng có, coi như phần cứng của bạn theo kịp, nhưng trên phương diện phần mềm (nhân viên công tác) cũng không thể nào tương xứng được, miễn cưỡng gắn vào cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Dù sao lúc bình thường tiệm thuốc cũng chỉ bán một chút thuốc cảm mạo cắt bao quy đầu cũng với ruột thừa một chuyến mà thôi, nếu không phải là có Câu Tân, cũng rất khó đảm bảo được chuyện lời lỗ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận