Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1397: Chém Diêm La! (lục) (1)

Địa ngục.
Hoàng Tuyền Lộ.
Trước đó.
Từ sự kiện hung thú chém giết bừa bãi lần trước đã qua được một đoạn thời gian.
Hoàng Tuyền Lộ lại lần nữa khôi phục về trạng thái rộn ràng.
Mỗi thời mỗi khắc đều có người chết.
Từ người chết đến người sống.
Từ người sống đến chết người.
Đều phải đàng hoàng đi qua con đường này một lần.
Dường như ở trên con đường này, mới là nơi chúng sinh bình đẳng thực sự.
Mà lúc này.
Một khe nứt màu đen bị xé ra ở bên trên Hoàng Tuyền Lộ.
Có bóng dáng của một người đàn ông đi ra từ bên trong.
Ánh mắt của anh ta quét qua Hoàng Tuyền Lộ ở bên dưới.
Lại bắn về một phương hướng xa xôi bên trong địa ngục mênh mông.
Chốc lát.
Anh ta cười.
Nói:
- Như anh mong muốn… tôi tới rồi.
...
Gió ở địa ngục, trước sau như một vẫn luôn tiêu điều.
Thật ra thì, cho dù lúc này có mang nắng gió ấm áp của Dương Châu tới nơi này, trong nháy mắt cũng sẽ bị hoàn cảnh của địa ngục đồng hóa đến không còn lại chút gì.
Tòa núi cao nhất địa ngục, chính là tòa Thái Sơn kia, đã từng là thứ tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng vào thời kì Phủ Quân.
Đương nhiên, hiện tại vẫn là như vậy, bởi vì Bồ Tát đã xây đền miếu của mình ở nơi đó..
Mà tòa núi cao thứ hai trong địa ngục, chính là Âm Sơn.
Dương gian cũng có một tòa Âm Sơn, trong địa ngục cũng có một tòa, chỉ bất quá địa ngục chỗ ngồi này Âm Sơn ở vào Hoàng Tuyền Lộ trung hậu đoạn vị trí, đứng ở trên núi phóng tầm mắt đi là có thể trông thấy được Hoàng Tuyền Lộ chảy từ hướng tây ở bên dưới, chính là đám vong hồn đông nghịt dày đặc đang đi về phía cầu Nại Hà – một chuyện rất vừa ý bên trên.
Giống như là đứng ở bên bờ Trường Giang, nhìn về phía đông của dòng sông, thật ra thì có cảm giác tương tự.
Thật ra thì, lúc vừa mới bắt đầu, Âm Sơn vốn cao hơn Thái Sơn.
Đệ nhất ổn định thời đại rung chuyển thành lập nên hệ thống Phủ Quân thống trị địa ngục, lập Thái Sơn thành chủ đình.
Ngày hôm đó, cách hiện tại đã cực kì lâu rồi.
Ngày hôm đó, Đệ nhất đã bước lên vị trí thuộc về mình ở Thái Sơn, khai sáng biên niên sử Phủ Quân ở địa ngục, tiến hành phong thiện* với Thái Sơn.
(*thời xưa chỉ vua chúa lên trên Thái Sơn để tế trời đất)
Đồng thời.
Cũng là vào ngày hôm đó.
Một con Hầu Tử toàn thân đen nhánh chỉ có hai tròng mắt vẫn còn là màu tím đã đi tới Âm Sơn, giáng xuống một quyền, chặt đỉnh của ngọn Âm Sơn xuống, trực tiếp chặt cho ngọn núi cao nhất địa ngục biến thành vị trí thứ hai.
Năm tháng thoi đưa.
Đệ nhất sớm đã trở thành mây khói trôi qua, ngay cả con Tử Kim Thần Hầu kia, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Nghiễm Vương, cũng đã bước đến kết cục cuối cùng.
Nhưng tòa Âm Sơn bị chặt đứt năm đó, thì lại được che đậy bằng một tòa cung điện, cung điện này vô chủ.
Tin đồn nói là thời điểm Thập Điện Diêm La thành lập âm ti, ban đầu đám Diêm La vốn định xây dựng một tòa cung điện ở đỉnh Âm Sơn, để làm nơi tu hành cho Địa Tàng Vương Bồ Tát.
Lại mô phỏng lại chuyện mà con Hầu Tử của Đệ nhất đã làm năm đó, chặt đi hai đầu của Thái Sơn, lại biến Âm Sơn về thành ngọn núi cao nhất của địa ngục.
Có lẽ, đây chính là trò chơi quyền lực đi.
Hôm nay, anh lấy mất của tôi một khối.
Ngày mai, anh ta lại chém mất của anh một tầng.
Địa Tàng Vương Bồ Tát cự tuyệt, tự mình xây dựng một ngôi miếu nhỏ ở trên đỉnh của Thái Sơn.
Mà tòa cung điện kia, đương nhiên không thể nào có người dám vào ở, chẳng qua là, ngược lại lúc bình thường vẫn có một vài quỷ tu hoặc là có những quan sai có thân phận sẽ tới nơi này nghỉ chân một chút, có chút ý nghĩ biến nơi này thành sơn trang để nghỉ mát tạm thời.
Có lẽ là bởi vì lúc trước khi nơi này được xây dựng, quả thật rất kỳ công, cấy ghép không ít cây cối có màu sắc hiếm thấy ở trong địa ngục vào đây, coi như là nơi có một ít “rực rỡ gấm hoa” bên trong địa ngục.
Lúc này.
Ở trong một đình đài ở hướng tây bắc của cung điện.
Hai phán quan ngang hông buộc đai lưng màu vàng đang ở nơi đó uống rượu.
Trong khu rừng ở bên ngoài đình, thì có ba vũ cơ đang khiêu vũ uyển chuyển.
Quả thật hoạt động giải trí bên trong địa ngục cũng không tính là phong phú, ngược lại không phải là người ở nơi này thì sẽ không hiểu được phương diện hưởng thụ này, mà là bởi vì ở dương gian phồn hoa, thứ nên trải nghiệm cũng đều đã từng trải nghiệm, rất nhiều chuyện, thực sự giống như mây khói bay qua, lúc bạn già rồi, lúc bạn đã trải nghiệm rất nhiều chuyện, hoặc là, sau khi bạn chết đi cũng đã làm quỷ rất nhiều năm rồi, cũng đều không quan trọng nữa.
Một bầu rượu, một đĩa thức ăn.
Hai vị phán quan tự hưởng thụ.
Hệ thống âm ti, từ dưới đi lên theo thứ tự là, quỷ sai thực tập, quỷ sai, bộ đầu, tuần sứ, phán quan, sau cùng là Diêm Vương.
So sánh với hệ thống quan trường ở dương gian, Địa Tàng Vương tương đương với chúa tể chí cao, mặc dù có bức rèm, nhưng không ai không biết vị nào mới là người lên tiếng và là nòng cốt thực sự của âm ti hiện tại.
Đế Thính có chút cảm giác tương tự với Đại thái giám Tư Lễ Giám, phụ trách nghe ngóng tất cả mọi chiều hướng.
Đội chấp pháp thì tương tự với Cẩm Y Vệ.
Thập Điện Diêm La gồm mười vị trấn thủ địa ngục thì chính là mười vị chư hầu Vương, phán quan là những quan chức chính thức, bảy màu tương ứng với từ thất phẩm đến nhất phẩm.
Tuần sứ thì chính là những huyện úy, cũng chính là cục trưởng cục cảnh sát của địa ngục, dưới đó chính là những bộ đầu và quỷ sai.
Quỷ sai thực tập mà nói, ngược lại cũng không khác với những lao động theo hợp đồng ở dương gian hiện tại, lại cũng tương tự với những dân binh không có biến chế rõ ràng ở lúc trước.
Lúc trước An Bất Khởi được gọi là tuần sứ kim bài, coi như là kẻ phong quang nhất trong đám tuần sứ, nhìn qua có vẻ cũng không được vinh quang bao nhiêu.
Nhưng phải biết là, dưới điều kiện tiên quyết là Địa Tàng Vương Bồ Tát không ra khỏi miếu, Thập Điện Diêm La cơ bản là không lộ diện, phán quan, mặc dù số lượng không ít, nhưng đặt ở trong tuần bộ địa ngục mà xem thì vẫn là “ít” đến đáng thương, một kẻ đứng đầu bên trong tuần sứ, thực sự không tính là kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận