Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 699: Dựa vào cái gì! (2)

Châu Trạch vốn định mở miệng ngăn cản.
Luôn cảm thấy tướng ăn này không được tốt, trước kia mình cũng chỉ mò túi tiền của người chết mà thôi, người này còn chưa chết đâu, chờ anh ta triệt để tắt thở chẳng phải càng thoải mái hơn một chút sao?
Nhưng nhìn thấy lão đạo móc từng món đồ ra đặt trên bậc thềm trước mặt mình.
Khóe miệng của ông chủ Châu không khỏi co rút.
Trong lòng bắt đầu cân nhắc có cần thêm một mồi lửa.
Trực tiếp giúp Câu Tân giải quyết thống khổ đưa anh ta đi kết thúc hay không, tên này đúng là của cải phong phú mà.
Có ai ngờ.
Câu Tân lại ho khan vài tiếng.
Chậm rãi mở mắt ra.
“... ...” Lão đạo.
“... ...” Câu Tân.
Thật xấu hổ.
Nhưng mà Câu Tân không hề phẫn nộ vì lão đạo lấy từng món đồ trên người mình bày ra bên cạnh.
Ngược lại cố ý nghiêng đầu.
Nhìn Châu Trạch.
- Vết thương của anh nặng, sợ đè nặng anh, ông ấy mới lấy ra thay anh.
Ông chủ Châu tỏ vẻ bình thản nói.
Còn anh ta có tin hay không.
Dù sao bản thân Châu Trạch cũng không tin.
Câu Tân nở nụ cười.
Động đến miệng vết thương.
Lại ho khan vài tiếng nặng nề.
Nói:
- Ông ấy chỉ tìm kiếm đồ trên người tôi thôi, cho thì cho đi, dù sao cũng không phải chưa từng thấy.
- Cậu lại muốn mạng của tôi.
“... ...” Châu Trạch.
Châu Trạch đứng lên, đi đến bên người Câu Tân, ngồi xổm xuống, nhìn anh ta, nói:
- Đàn ông bình thường đi trên đường thấy phụ nữ xinh đẹp, trong đầu đều sẽ phán đoán thử tư vị đặt ở dưới thân, nhưng lại có mấy ai sẽ làm thật chứ?
- Được rồi, được rồi, mấy thứ này cho mấy người, không đủ tôi thêm một ít, tha cho tôi một mạng?
Châu Trạch gật gật đầu, xem như đồng ý.
- Xem như vận khí tôi thường tốt, không nghĩ tới hôm nay gặp hạn té ngã đau.
- Cũng may trước đó ở trong hiệu sách của cậu, cũng chỉ vẻ mặt tươi cười hỏi cậu có muốn đi theo cùng qua ngày lành với tôi không, toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, không làm ra chuyện gì quá phận, bằng không... ...
- Hả.
- Cậu lại muốn giết tôi.
- Ha ha ha.
- Cậu cũng là kẻ tâm nhãn nhỏ.
Châu Trạch không để ý đến anh ta, mà giơ tay che miệng hắt xì một cái.
Mèo vờn chuột trước mặt đã đến giai đoạn cuối.
Cho dù Bạch phu nhân trơn trượt nữa.
Cũng không nhịn được đám người này cộng thêm con khỉ nện đánh loạn một trận.
Giải quyết xong bà ta.
Sẽ tương đương với giải quyết xong tai họa ngầm cho Oanh Oanh.
Dù sao Bạch phu nhân không giống với Câu Tân.
Đối với người trước.
Châu Trạch sẽ không giữ lại đường sống gì.
Là người của hai thế giới, có thể để cho mình không tách rời coi trọng thật sự, chỉ có một Oanh Oanh.
Vào lúc này Câu Tân lại hơi liếc mắt.
Nói thầm:
- Nhắc nhở cậu một tiếng, đây chắc chỉ là một vật kèm theo.
- Có ý gì?
- Ý là, bản tôn và phần lớn thực lực của bà ta đúng là ở đây, nhưng không phải toàn bộ, lúc trước tiểu Hắc tiểu Bạch muốn khóa bà ta lại, nhưng không thể thành công, không phải bởi vì bà ta rất mạnh, mà bà ta chân chính không hề ở đây, tự nhiên không khóa được một đường xác thịt.
- Lúc trước tôi đã cảm thấy hơi kỳ quái, cảm giác như mình bị trúng kế, nhưng dù sao lợi ở trước mặt, bị tính kế cũng không mất mát gì, cũng không coi là quan trọng, bởi vì trước khi xảy ra sự việc tôi còn thật sự không lo lắng bản thân sẽ bị tính kế.
Ánh mắt của Châu Trạch chậm rãi âm trầm xuống.
Lúc trước anh cố ý kêu Oanh Oanh lưu lại không cần cùng đi cũng vì tồn tại một phần đề phòng lo lắng nếu để Oanh Oanh đi cùng nhưng khi đối mặt với Bạch phu nhân có thể sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ.
Cuối cùng vẫn bị trúng kế điệu hổ ly sơn sao?
Lúc này mới nhớ tới ông già trong tranh nói, trước kia ở trong tóc dài Bạch phu nhân được gọi là “Ngọc diện la sát”, nếu là hạng người mang binh đánh giặc, luôn sẽ không đơn giản!
Tức thời.
Châu Trạch lập tức đứng lên.
Phía trước kia còn đang mèo vờn chuột, nhưng Châu Trạch lại không chịu đợi dù chỉ nửa khắc, định chạy thẳng về hiệu sách, lúc gần đi, Châu Trạch nhìn thoáng qua lão đạo, lại nhìn thoáng qua Câu Tân.
Nói:
- Lão đạo, ông chiếu cố cho anh ta một chút, đồ thì lấy đi, người đừng để anh ta chết.
- Được rồi, ông chủ.
Lão đạo đáp thẳng, bên này còn có luật sư An và khỉ con nhà mình, cũng không lo lắng Câu Tân này sẽ đổi ý.
Câu Tân nhìn lão đạo.
Trên mặt lộ ra vẻ u oán.
Dùng một chút khí lực cuối cùng gọi với theo bóng lưng ông chủ Châu đã xoay người rời đi:
- Cậu vẫn, muốn để tôi chết... ...
Trong miếu thành hoàng tự nhiên đánh nhau náo nhiệt, nhưng những khách hành hương trong đầu còn mơ hồ này lại không bị lan đến bất kỳ ai, nhiều lắm có một vài kẻ không hay ho chạm vào rìa biên cũng sẽ không thể lưu lại dấu vết gì, sau khi tỉnh lại đoán chừng sẽ chỉ cho rằng mắc bệnh cũ.
Truy cứu nguyên nhân, vẫn bởi vì trong lòng mọi người đều có một mức độ.
Ở dương gian, ngẩng đầu ba thước có thần linh, tuy rằng không nhất thiết là nhân vật cụ thể hóa như tiên hay thần, nhưng trong tối tăm tóm lại có một sợi tơ hồng ở trên.
Bình thường không lộ tài năng.
Nhưng nhảy lên hăng hái, chính là một tia sét đánh xuống.
Sau đó.
Thế gian hài hòa.
Lúc trước Bạch phu nhân từng làm miếu thân, bản thân lại không có ngọc điệp thêm vào, thuộc về phạm trù dâm từ, còn bên chỗ hiệu sách, không phải là yêu thì chính là cương thi hoặc là thân mang tội bị địa ngục cướp đi văn tự xuất thân, đều là một đám rõ ràng không dám nhảy lên.
Nhưng sau trận mèo vờn chuột này.
Cuối cùng đã định ra cục diện.
Tuy rằng mắt trái màu xanh của Hứa Thanh Lãng thật nóng bỏng, nhưng trong mắt phải lại lộ hết vẻ mệt mỏi.
Vừa phải nhờ vào lực lượng của Hải thần lại còn phải khắc chế, đề phòng bản thân bị phản chế, người muốn mang vương miện nhất định phải thừa nhận lấy sức nặng này.
Kể cả mới đầu khi ông chủ Châu mượn dùng lực lượng của Doanh Câu sống thật thoải mái, nhưng tư vị trong đó cũng chỉ có trong lòng người có liên quan rõ ràng nhất.
Cũng may có “Ánh mắt Hải thần” nhìn chằm chằm.
Thân pháp của Bạch phu nhân cơ bản bị phá rụng.
Khỉ con và bé trai càng không ngừng thăm dò, thêm vào sau cùng luật sư An giải quyết dứt khoát.
Hai đường yêu khí và sát khí ngưng tụ ra gần như là xiềng xích mang tính thực chất.
Cuối cùng vẫn khống chế được Bạch phu nhân.
Quay đầu lại nhìn bên cửa, luật sư An hơi kỳ quái sao lại không thấy ông chủ đâu nữa, quay đầu nhìn Bạch phu nhân trước mắt, trong mắt lộ ra thèm nhỏ dãi không hề che giấu.
Luật sư An không cấm dục.
Chuyện nam nữ cũng phóng khoáng.
Nhưng còn không đến mức sinh ra tâm tư bất lương gì với Bạch phu nhân không có cả thân thể này.
Hơn nữa.
Bạch phu nhân này thoáng nhìn còn giống Bạch Oanh Oanh như đúc.
Cho dù anh có ý niệm tao nhã “Bạn tri kỷ” gì đó.
Cũng quả quyết không dám hành động.
Hiểu được phạm vào kiêng kỵ của ông chủ.
Khiến luật sư An chảy nước miếng vẫn là khí tức “Ngập nước” trên người Bạch phu nhân, hương khói kia, không chỉ có tác dụng đối với miếu thần, ở rất nhiều chỗ, thật ra cũng có tác dụng.
Đây có điểm giống với dầu thắp của Phật tổ, khiến người ta thèm.
Nhưng nói như thế nào, cũng chỉ một phần, luật sư An kêu lão đạo bên kia:
- Ông chủ đâu rồi?
- Vừa đi về, nói có chút chuyện đấy.
Lão đạo vừa đáp lại vừa cầm đồ lục lọi ra được từ trên người Câu Tân đút vào trong túi mình.
Câu Tân được lão đạo bố trí ngồi dựa vào vách tường, thấy luật sư An đi tới, yếu ớt mở miệng nói:
- Gọi cậu ta trở về, thứ này, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi, đừng vô cớ hao tổn ở đó cũng lãng phí.
Phía trước.
Câu Tân cũng muốn nuốt phần hương khói này, cho dù phá vỡ kế hoạch sớm thăng lên bộ đầu của bản thân cũng không tiếc.
Ai nghĩ tới, luật sư An lại hơi khinh thường lườm Câu Tân, đây là thằng hề chân trước chân sau bước vào cửa tiệm nhà mình đã định thu ông chủ nhà mình làm tiểu đệ đi?
Nhìn dáng vẻ này.
Nào còn có chút ý tứ vận may đập đầu chứ?
Lại nhìn lão đạo đang vui rạo rực thu hoạch rất phong phú bên cạnh.
Luật sư An cảm thấy có phần đồng tình với Câu Tân này.
Đồng thời cũng cảm thấy ông chủ ra tay hơi ngoan độc.
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, anh cần gì phải thả lão đạo?
Nhưng mà ai bảo mặt hàng này trước khi tới đây đã giả bộ quá mức, chọc ông chủ không thoải mái trong lòng.
- A, anh cho rằng ông chủ chúng tôi cũng như anh, là kẻ quê mùa chưa từng đến thành phố?
- Chút hương khói ấy, theo ý anh, thật sự quý giá, nhưng trong mắt của tôi, còn không đến mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận