Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1485: Cả ngày bôn ba cực khổ (1)

Luật sư An chỉ có thể giữ thái độ thân thiện không bất lịch sự mà gật đầu “Ừm”, “Cũng được”, “Tôi cảm thấy nên làm vậy”, “Không tệ”, rõ ràng là giống như một người chơi bóng bàn lại phải chạy đi hướng dẫn hướng phát triển cho đội bóng đá mà.
Bây giờ, đám người đó vẫn còn đang tận tình mà trò chuyện đấy, cũng may luật sư An đã cưỡng chế chuyển đề tài đến trên người loài thực vật đặc thù mà ông chủ đã chỉ đích danh là muốn tăng sản lượng lên rồi.
Thiếu niên cũng cảm thấy khiếp sợ với gốc cây thực vật kia, nhưng bàn đến kết quả, cũng đã ha ha rồi…
Xong rồi, xong luôn rồi.
Không ổn rồi.
Nhiệm vụ mà ông chủ giao cho anh ta hẳn là không hoàn thành được rồi.
Ngược lại không phải vì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thấy thất vọng bao nhiêu, trên thực tế luật sư An biết rõ, thật ra thì ông chủ nhà mình cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng sau khi luật sư An trải qua một phen phổ cập khoa học của đám người này, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của gốc thực vật kia rồi, nếu như có thể đề cao được sản lượng, đừng nói là đậu phộng, cho dù bạn có số lượng đủ lớn tới mức cho ai đó ăn như hạt dưa, anh ấy cũng có thể ăn được nha!
Còn nếu như có thể khiến Doanh câu ăn no.
Má ơi.
Trời ơi.
Bình Đẳng Vương An suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kích động dị thường!
Nhưng ngay sau đó lại giống như quả bóng xì hơi.
Một chuyện vô cùng tốt đẹp như vậy, xem ra thực sự chỉ có thể dừng lại ở trong tưởng tượng mà thôi.
- Tôi đi pha cà phê cho anh!
Rốt cuộc Oanh Oanh cũng rời khỏi màn hình, đi pha một ly siêu khủng dành riêng cho luật sư An.
Pha cà phê cho ông chủ, đối với Oanh Oanh mà nói, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà việc pha cà phê cho luật sư An, là bởi vì những đám đại lý cà phê đó không ngừng gọi điện thoại thúc giục nhận hàng làm cho Oanh Oanh phiền đến sắp chết đi được, chỉ có thể ở bên này không ngừng để cho luật sư An đi tiêu thụ hàng tồn kho mà thôi.
- Đây là lại đang ăn gà* à?
(*chỉ việc chơi game, thường để chỉ chơi những game dạng sống sót như PUBG)
Luật sư An ra vẻ như bản thân rất hiểu xu hướng trào lưu, ra vẻ thuận miệng hỏi.
Trên thực tế, tuổi tác của Oanh Oanh lớn hơn anh ta, anh ta mới là kẻ mềm đến ra nước* kia đi.
(*nộn xuất thủy: thường dùng để miêu tả những cô gái có làn da đẹp, nếu như những bậc bề trên là nam hoặc nam giới cùng thế hệ dùng từ này, sẽ bị nghi ngờ có hành vi gạ gẫm)
- Đang phò trợ cho Hán thất.
- Ồ.
Luật sư An gật đầu một cái, theo thói quen nghe không hiểu nhưng lại bày ra dáng vẻ như hiểu rất rõ.
- Được rồi, tôi gọi điện thoại báo tin cho ông chủ một chút đã, từ lúc ông chủ tỉnh lại vẫn luôn nhớ đến chuyện này.
Luật sư An móc điện thoại di động ra, gọi đến dãy số của Châu Trạch, đồng thời cầm lấy ly siêu khủng, “ừng ực ừng ực ừng ực” mà uống.
Sau khi uống xong, đặt ly xuống.
Luật sư An cảm giác bản thân lại vững vàng tiến thêm một bước trong quá trình Kim Đan đại thành rồi!
Vừa cầm khăn giấy lau miệng.
Ra dấu để Oanh Oanh rót cho mình thêm một ly nữa.
Đầu bên kia điện thoại đã truyền tới giọng nói của ông chủ:
- A lô.

Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính của lão đầu biểu hiện ra rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút quá không bình thường.
Hoặc có lẽ là.
Là bởi vì mấy năm nay vẫn luôn có lão đạo cùng An Bất Khởi ở bên canh.
Dưới sự hun đúc của một loại không khí như vậy.
Đối phương là thật lòng thật sự hay là thật lòng giả, cũng đã có thêm không ít năng lực phân biệt.
Chẳng qua là, lúc bạn đang quan sát đối phương, làm sao mà đối phương lại không quan sát bạn cơ chứ?
Có lẽ chỉ là do anh trực tiếp chỉ ra thân phận “tiên nô” của ông ta, mới khiến cho cái kẻ này thay đổi hình dạng và lật lại và bày ra nội tình của bản thân.
Chẳng qua là, phải giải quyết cái người ở trước mắt này như thế nào, tạm thời ông chủ Châu vẫn còn chưa có kế hoạch cụ thể.
Đối phương đã ra tay với lão đạo, nhưng hiện tại lão đạo còn đang tung tăng nhảy nhót, cũng không có chuyện gì, cho nên giữa song phương, nếu nói đến thâm thù đại hận, thật đúng là không tới mức đó.
Nhưng cứ tùy tiện mà thả người ta đi như vậy hoặc là giả vờ như không nhìn thấy để cho bọn họ rời khỏi Thông Thành đừng lắc lư ở trước mặt anh nữa, trong lòng vẫn luôn có chút cảm giác bất an.
Quan trọng nhất là, cảm thấy có chút thiệt thòi.
Ông chủ Châu là một người rất lười, nhưng anh chưa bao giờ che giấu lòng tham của mình, dù sao cũng là sợ nghèo, cho nên nhìn thứ gì vừa mắt, cảm thấy thích hợp, thì cứ thu vào tiệm sách, chuyện này cũng dẫn đến tình trạng hiện tại miệng ăn mà miệng thú ở tiệm sách càng ngày càng lớn, nếu không phải là bạn học Cừ Minh Minh đưa tiệm net cho ông chủ Châu, có lẽ bây giờ tiệm sách cũng không đủ chỗ ở cho người và thú nữa rồi.
Mà những thứ không thích hợp cho vào nhà kia, dĩ nhiên là theo thói quen nghĩ biện pháp moi ra được chút lợi ích, bóc lột cả xương cốt thì quá cực đoan rồi, nhưng hiến chút máu đền bù thì cũng không quá đáng chứ?
Đối với chuyện liên quan đến “tiên”, ông chủ Châu cũng không có bao nhiêu khát vọng muốn biết, hơn nữa nếu như Thiết hàm hàm vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra được thân phận của bọn họ, nên thay vì nghiêm hình tra khảo hoặc là giả vờ ân cần hao hết tâm tư mà đào ra từ miệng bọn họ, còn không bằng chờ lần sau trước khi dọn cơm lại đe doạ Thiết hàm hàm kể lại chuyện xưa cho mình, nếu không thì không cho anh ấy ăn cơm tới thuận lợi thoải mái.
Ngón trỏ, có chút co lại, nhẹ nhàng quét qua vị trí ở dưới cằm của mình, đây là một thói quen khi suy nghĩ tương đối quen thuộc của Châu Trạch.
Mà ở phía đối diện.
Lão đầu lại lặng lẽ dời cái mông quay lại một chút, thân thể lại ngồi ngả ra trên ghế sô pha, chân bắt chéo lên.
Đáng tiếc bên người không có xì gà, nếu không, chỉ cần thêm một điếu xì gà nữa là hoàn mỹ, hiển nhiên chính là phong độ của mấy vị đại lão trong phim xã hội đen đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận