Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 381: Sự dòm ngó tới từ địa ngục

Châu Trạch bừng tỉnh.
Này...
Hình như anh đã ý thức được, đến tột cùng lão ni cô và người phụ nữ trước mắt này là người nào.
Ngày hôm trước Lưu Sở Vũ đã từng giới thiệu cho anh về hai bọn họ. Chẳng trách ác quỷ kia lại có thể nhẫn nại chịu đựng thống khổ do tiếng chuông mang tới, cũng muốn quanh quẩn và dừng lại ở phụ cận nơi này.
Anh ta không giống với bản thân mình, bản thân mình chỉ đơn thuần là hưởng thụ, cũng giống như đám người sau khi tới Tây Tạng thường thích đăng ảnh của mình lên vòng bạn bè, chứng tỏ bản thân đã được tinh lọc tâm linh, trở nên thuần túy, thu được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Ừm.
Ông chủ Châu vừa uống trà vừa "thoải mái", cũng có tâm tính không khác gì đám người kia.
Nhưng ác quỷ này tới chùa miếu là để gặp mẹ và con gái mình. Lần trước, mặc dù Lưu Sở Vũ có thể bắt ông ta lại, cũng là nhờ anh ta có thể điều tra ra thân phận của ông ta, cho nên mới sớm bố trí bẫy rập bên ngoài chùa.
Đồng thời.
Dựa theo suy đoán này.
Cái người bỗng nhiên xuất hiện.
Đánh Lưu Sở Vũ thành đầu heo.
Hẳn chính là vị luật sư kia.
Ác quỷ mượn xác hoàn hồn từ địa ngục nhập cư trái phép tới dương gian.
Cuối cùng lái xe đụng chết mẹ ruột của bản thân mình?
Câu chuyện này…
Thật đúng là có đầu có đuôi.
Ông chủ Châu nhìn khắp bốn phía.
Nhưng hiện tại có một vấn đề.
Chính là ác quỷ.
Đang ở đâu?
- Không tìm được sao?
Luật sư An lung la lung lay như người uống rượu say đi tới, sau đó, anh ta đứng lại dùng hai tay chống đầu gối của mình, tiếp tục thở hồng hộc. Hiển nhiên, anh ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
- Không, không thấy người nhưng xe đang ở nơi này.
- Như vậy chắc chắn bản thân ông ta còn đang ở phụ cận, có thể tìm được, có thể tìm được.
Luật sư An nhìn lướt qua lão ni cô trong vũng máu và người phụ nữ bên cạnh lão ni cô.
Có chút không hiểu hỏi:
- Ông ta đâm chết?
- Đoán chừng là đang chạy trốn thì đụng trúng.
- Phi!
Luật sư An phun một bãi nước miếng lên mặt đất.
- Có lẽ đây là báo ứng. - Châu Trạch nói.
- Báo ứng đến trên đầu mẹ ông ta? - Luật sư An cười cười, đưa tay vỗ vỗ trên bả vai Châu Trạch, mượn lực đứng thẳng người, nói: - Lão tử làm người hai đời, cũng đã thực sự nhìn thấy thế nào gọi là báo ứng. Ông trời mới lười chơi trò nhân quả tuần hoàn, cái gì mà sẽ bị báo ứng xác đáng, trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, chính là có ý như thế này.
- Tìm người trước đã. - Châu Trạch nhắc nhở.
Luật sư An gật đầu.
Anh ta lấy bài xì phé từ trong túi ra, hai mặt của bài xì phé này đều dính bột phấn màu bạc, phía trên còn viết rất nhiều chữ, rậm rạp chằng chịt.
- Phù!
Luật sư An hướng về phía lá bài thổi ra một hơi, sau đó hai tay chà xát mạnh!
Bài tây bắt đầu cháy rừng rực, nhanh chóng biến thành tro tàn.
Luật sư An lại cúi người, nặng nề mà thở phì phò, nói:
- Anh lại cảm ứng một chút thử, tôi đã xóa bỏ việc che đậy hơi thở trên người ông ta.
- Còn có loại vật này nữa à?
Châu Trạch hơi kinh ngạc.
Mẹ nó.
Chẳng trách bản thân mình trước sau như một.
Rất nhiều lần mình gặp phải quỷ hoặc có quỷ đang ngồi ăn cơm cùng mình, nhưng mình vẫn không thể phát hiện được anh ta là quỷ.
Anh vốn tưởng rằng đó là vì quỷ sai nho nhỏ như anh không đủ tư cách.
Hiện tại anh mới hiểu được, thì ra là đạo cao một thước, ma cao một trượng, người ta đã sớm có công nghệ cao, có thể che đậy cảm giác của quỷ sai đối với quỷ hồn.
- Nhanh!
Luật sư An quát.
Châu Trạch làm một thủ thế suỵt.
Gần như chỉ qua mấy giây.
Châu Trạch lập tức xác định được phương hướng.
Sau khi giải trừ che đậy cảm giác.
Quỷ khí trên cơ thể người đàn ông trung niên như đèn chân không trong đêm tối.
Đủ để sáng mù con mắt chó của mình.
Ông chủ Châu lập tức xông ra ngoài, đối phương ở vị trí cách đây không xa, ngay bên ngoài chùa miếu.
Vị trí kia.
Là trạm xe buýt.
Châu Trạch nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang ngồi ở đó, giống như người chung quanh, có vẻ như đang chờ xe buýt.
Vị trí vết thương trên cổ đối phương đã được quần áo gắt gao bao trùm, tuy ngay dưới trời hè bọc “khăn quàng cổ” kín mít như vậy trông chẳng ra sao cả, nhưng dân chúng lại đã sớm không cảm thấy lạ lẫm gì với loại hành vi này.
Châu Trạch tiếp cận.
Đối phương cũng lập tức nhìn về phía anh.
Chẳng qua.
Lần này.
Ông ta không chạy.
Ông ta vẫn ngồi ở chỗ kia.
Chờ Châu Trạch tới bắt ông ta.
Xe buýt đến, trạm chờ xe buýt vốn không nhiều người, lúc này, tất cả mọi người đều lên xe. Người đàn ông trung niên tiếp tục ngồi ở chỗ kia, không lên xe.
Chờ sau khi xe buýt lái đi rồi, vị trí sân ga cũng chỉ còn lại Châu Trạch và người đàn ông trung niên kia.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, chảy máu nhiều như vậy, nếu như sắc mặt ông ta còn có thể trắng hồng mới thật sự là hư cấu... ... Ahhh, hình như cũng không đúng.
- Ngồi đi.
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Châu Trạch ngồi xuống.
Châu Trạch không ngồi, cứ nhìn ông ta như vậy.
- Tôi mới vừa đụng phải mẹ tôi.
Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói.
Nụ cười này.
Càng khó coi hơn cả khóc.
- Tôi nhìn thấy, bà ấy không để tôi cứu, hiện tại bà ấy đã chết. - Châu Trạch nói.
Lúc này, không cần phải trưng ra biểu cảm chăm sóc người nhà gì, bởi vì con hàng này đã ở trước mặt mình. Lần này, cho dù thế nào đi nữa, Châu Trạch cũng sẽ không để ông ta rời khỏi tầm mắt của mình.
Cho dù anh có liều mạng, không bắt sống được.
Thiếu mất một chút tích điểm.
Anh cũng phải đánh thằng này hồn phi phách tán.
- Đây là báo ứng, thực sự là báo ứng.
Người đàn ông trung niên có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay sau đó.
Ông ta dùng sức đấm lên biển quảng cáo Lâm Chí Linh ở trước mặt, đánh tới mặt của Chí Linh tỷ tỷ biến dạng mới ngừng lại được.
- Nhưng vì sao báo ứng lại rơi xuống người mẹ tôi? Mẹ tôi có lỗi gì?
- Vậy báo ứng nên rơi xuống trên người anh sao? Anh đã chết, đúng không?
- Đúng, đúng.
Người đàn ông trung niên cắn răng nói.
Ngay sau đó.
Ông ta mở hai tay ra.
- Tôi phí hết tâm tư, nhẫn nhịn chịu đựng thống khổ khó có thể tưởng tượng nổi, lại thêm vận khí của tôi rất tốt mới có thể trốn thoát khỏi địa ngục, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy mê man.
- Hiện tại tôi ở nhân gian, chính là nhân gian mà tôi ngày nhớ đêm mong khi ở địa ngục.
- Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi mơ hồ, không xác định.
- Đến tột cùng nơi nào mới thật sự là địa ngục!
Châu Trạch nhìn đồng hồ, lại đến gần người đàn ông trung niên thêm hai bước, nói:
- Phát tiết đủ rồi chứ? Thời gian đã tới rồi.
- Chớ nóng vội. Có thuốc không? Cho tôi một điếu thuốc lá. Tôi sẽ không chạy, cũng lười chạy. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi trả thù xã hội, tôi còn không tới mức cực đoan như vậy.
- Tôi để yên cho anh bắt, cũng để anh giết tôi, tôi bó tay chịu trói.
- Thực sự.
- Nếu như tôi muốn chạy.
- Sau khi đụng bay mẹ tôi.
- Tôi đã trực tiếp lái xe chạy thoát khỏi nơi ấy rồi.
- Cho dù quỷ sai mấy người có trâu bò tới cỡ nào đi nữa.
- Nhưng mấy người có thể bay lên trời bắt tôi sao?
Châu Trạch đưa thay sờ sờ túi, mới nhớ lại bản thân mình đã hết thuốc rồi. Thế nhưng sau khi sờ soạng một lát nữa, lại phát hiện trong túi của mình nhiều hơn một hộp Cửu Ngũ.
Đây chính là hộp thuốc lá tên hòa thượng kia nhét cho mình để “hiếu kính”.
Hoặc có lẽ là.
Anh ta cảm thấy đáng thương vì bản thân mình không thể hút nổi một hộp thuốc xịn, nên bố thí cho mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận