Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1022: Phát đường (1)

- Hô… Thoải mái nha!
Luật sư An mặc quần áo ngủ họa tiết da báo từ trong phòng vệ sinh đi ra, hai cái tay cầm khăn lông ra sức lau tóc, như thể là muốn cọ xát ra được hiệu quả quảng cáo của Head & Shoulder vậy.
- Ồ, đây là cánh tay khôi phục lại rồi sao? Chúc mừng anh, sau khi có thể song phi rồi.
Bạch Hồ lười biếng nằm trên ghế sô pha, trong tay cầm một trái chuối tiêu ung dung thong thả mà nói.
Chuối tiêu này còn là cọ được từ chỗ của Hầu Tử đó, tiểu Hầu Tử tham ăn, lại không keo kiệt, nhất là Bạch Hồ vẫn luôn dựa vào ưu thế là yêu tộc, ở chỗ của tiểu Hầu Tử, thế nhưng hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài.
Ánh mắt của luật sư An hung hăng lướt qua thêm vài lần ở quả chuối tiêu bên đôi môi đỏ mọng của Bạch Hồ.
Không nói gì.
Đi tới phía sau quầy bar trong tủ lạnh, lấy một chai nước uống, sau khi mở ra “Ừng ực ừng ực" uống một hơi cạn sạch.
- Ngày mai các người lại phải ra ngoài rồi sao?
Bạch Hồ chỉ chỉ cái rương hành lý đặt trong góc hỏi.
- Tôi cần phải báo cáo cho cô sao?
Luật sư An hỏi ngược lại.
- Ưm hừ, tôi cũng chỉ hỏi một chút thôi, tạm thời tôi không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đợi ở nơi này, đúng rồi, quán net ở đối diện kia đã được các người tiếp quản rồi đúng không, đúng không, thật giống như là đang trùng tu lại, có thể giữ cho tôi một căn phòng không?
Tôi muốn có một căn phòng vệ sinh độc lập.
- Cô đánh rắm nhiều vậy à, tìm mấy miếng giấy vệ sinh đệm ở trên đất một chút đi, lại biến trở về hồ ly, sau khi giải quyết xong lại biến thành người, bọc giấy lại ném vào thùng rác không phải xong chuyện sao?
Bạch Hồ nháy nháy đôi mắt, lặng lẽ dựng ngón giữa với luật sư An.
- Đàn ông chính là như vậy nha, muốn đè bạn trước, cái gì cũng đều dụ dỗ bạn, sau khi đè xong, chỉ nằm bên cạnh thêm một chút, cũng ngại nóng đi.
- Đầu năm nay giá phòng rất đắt nhá.
Luật sư An cũng không phải là trai tơ da mặt mỏng gì đó, đối mặt loại nhạo báng này, sớm cũng không sao rồi.
Đến đi.
Đua thử đi.
Ai sợ ai!
- Tôi trả tiền thuê phòng là được rồi.
- Cắt, nói giống như là có ai quan tâm đến tiền lắm vậy, tôi đã nói với cô rồi, ở trong căn tiệm này, ngoại trừ bản thân ông chủ ra, không ai quan tâm đến thứ như tiền này cả.
Luật sư An cảm thấy, sau khi chính tai nghe lão đạo nói ông ta đã quyên góp mấy trăm triệu ra ngoài, dường như chính bản thân anh, cũng được “thanh tẩy” một lần.
Không đúng.
Là thăng hoa.
- Đúng rồi, lão già kia, có phải các người cũng muốn giải quyết một lần luôn hay không nha, tôi cũng đã bị ông ta đánh hai lần rồi, cũng không muốn có lần thứ ba.
Bạch Hồ bày ra bộ dạng người ta rất sợ hãi đó.
Lần đầu tiên, là lúc Bạch Hồ đang ở trong câu lạc bộ của mình, bị sự phụ của Hứa Thanh Lãng chặt đứt cái đuôi, đánh đến gần như không cách nào hóa hình được.
Lần thứ hai, cảm ứng được, muốn trở về tiệm sách hỗ trợ đồng thời tìm lại nơi lần trước, kết quả lại mơ mơ hồ hồ mà trúng chiêu.
Bây giờ suy nghĩ lại hình ảnh lúc đó một chút, trong lòng Bạch Hồ còn có chút run rẩy.
Chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, ai chịu nổi chứ?
- Chuyện này không cần cô lo lắng, đến lúc thì sẽ giải quyết.
Luật sư An cười ha ha.
Về phần giải quyết như thế nào, dùng phương thức gì giải quyết, anh ấy không cho là bản thân cần giải thích với con Bạch Hồ này.
Có vài người, cuối cùng vẫn cách nhau một tầng.
- Phía bên Lão Lâm Tử cũng không yên ổn rồi, bên kia có truyền tin cho tôi mấy lần.
- Lần trước cô nói bên đó có long mạch hay là chuyện gì đó đấy, là cái đó sao?
- Long mạch chẳng qua là truyền thuyết, lần này, dường như thật sự xảy ra vấn đề, hình như là có vong hồn đại yêu bị phong ấn nào đó phá phong ấn mà ra rồi, chính là đang khôi phục lại đấy.
- Phía bên đó đại tiên nhiều như vậy, các người dựa vào số lượng cũng có thể đè chết nó chứ ?
- Nhìn lại đi, ngược lại tôi lại lười trở về nhúng tay vào vũng nước đục này.
Lúc này, cô gái da đen ngồi trên xe lăn, từ vườn rau cách vách đi ra, trong tay bưng một giỏ rau dưa và trái cây, đặt ở trên quầy bar, sau đó lại tự mình đẩy xe lăn trở về.
- Ồ, bây giờ cặp vợ chồng nhỏ này trở nên thật là hiểu chuyện nha. - Bạch Hồ cười nói.
- Tồn tại, cũng không dễ dàng, muốn tồn tại một cách tốt hơn, thì càng không dễ dàng.
- Đau đầu quá đau đầu quá đi, ghét nhất nhìn dáng vẻ thâm trầm đi tính toán của đám đàn ông, làm sao vậy chứ, đôi tay này của anh vừa phục hồi như cũ, có phải muốn lập tức tìm một nơi thoải mái hơn hay không? Đừng cho là tôi không biết trong cái đầu này của anh đang suy nghĩ gì.
Oanh Oanh từ trên lầu đi xuống.
Luật sư An nhìn lướt qua.
Sau đó con mắt trợn trừng.
Bởi vì trang phục hiện tại của Oanh Oanh thực sự rất khác bình thường.
Lúc trước cô ấy ngủ chung với ông chủ trong phòng ngủ, cô ấy mặc quần áo ngủ gì, dĩ nhiên là luật sư An không biết, nhưng ở trước mặt người, phong cách quần áo của Oanh Oanh cơ bản đều rất bảo thủ, có chút cảm giác trang phục hầu gái, hơn nữa còn là cái loại không để hở ra một chút nào.
Mà bây giờ.
Oanh Oanh khoác lên trên người cái áo jacket da, dưới người là váy da ngắn, bên trong là tất chân màu trắng, tóc xõa trên vai, chợt nhìn lên, thật sự có loại cảm giác như nhìn thấy Vương Tổ Hiền trong phim ma lúc trước vậy.
Vương Tổ Hiền bản trẻ tuổi.
Oanh Oanh đi tới bên quầy bar, giống như ngày thường, hỏi luật sư An:
- Uống cà phê không?
Nhóm hàng mới sắp đến, phải mau xử lý xong đám hàng cũ đi.
- Ách, vừa mới uống xong, bây giờ không muốn, ầy, cái đó, Oanh Oanh, cô muốn đi ra ngoài sao?
- Đúng vậy, đi ra ngoài.
Oanh Oanh mỉm cười gật đầu:
- Ông chủ vừa gửi tin nhắn Wechat cho tôi, nói lập tức quay về, sau đó dẫn tôi ra ngoài xem phim.
- Style ăn mặc này, thật sự rất đẹp.
Đây cũng không phải đang qua loa lấy lệ, là lời trong lòng.
Oanh Oanh bản cũng rất tốt nhìn.
- Cám ơn anh, luật sư An.
Ánh mắt của Oanh Oanh nhìn về phía vị trí ghế sô pha mà Bạch Hồ đang ngồi, khẽ cau mày, nói:
- Đó là chỗ của ông chủ.
- Ừ, tôi thích ngửi mùi vị anh ấy lưu lại đây.
Bạch Hồ giống như là đang trêu chọc Oanh Oanh vậy, bày ra bộ dạng giống như rất mê luyến mà kề mặt tiến tới trên ghế sô pha hít nhẹ một hơi, thân người dãn ra, quyến rũ hết mức có thể.
Ngược lại Oanh Oanh không thở hổn hển, chẳng qua là rất bất đắc dĩ mà nói:
- Cô không biết bản thân lắm lông à.
- Chờ sau khi cô đi xuống tôi còn phải giúp ông chủ dọn dẹp lại ghế sô pha một lần nữa.
Khuôn mặt của Bạch Hồ lúc này trầm xuống một chút:
- Hừ
Đứng dậy.
Đổi sang ngồi trên một cái ghế sô pha khác.
- Này, tôi nói này, lúc trước lúc cô với ông chủ kia đi ra ngoài sao lại không thấy cô ăn mặc đẹp như vậy chứ?
- Ai cần cô lo chứ.
- Phải lo chứ, đương nhiên phải lo nha, tôi thấy, một Tiểu Đề Tử, thật sự bắt đầu động xuân tâm rồi, tôi cũng phải nói này nhé, thịt nhà mình, trông chừng lâu như vậy, cũng đã đến thời điểm cầm dao nĩa mà ăn rồi nha?
Bạn cần đăng nhập để bình luận