Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1438: Anh ăn thử xem (2)

Lên xe của lão Trương.
Lão Trương cởi bộ đồng phục cảnh sát ra thay bằng một thân thường phục, chiếc xe ngày hôm nay lái đi cũng không phải là xe cảnh sát, chuyện này cũng khiến cho nữ quỷ cảm thấy thoải mái hơn.
Cảnh sát ưu tú chính trực, ở trong mắt đám quỷ vật, đều đang phát sáng.
Sau khi lên xe, dựa theo lời chỉ dẫn của nữ quỷ, lão Trương lái xe tới vị trí một vùng nông thôn ở bên dưới Lữ Tứ Trấn.
Nơi này cách Nam phố cũng không tính là rất xa, lái xe mà nói thì chỉ hơn một tiếng, nếu như là ở những thành phố khác, có lẽ Châu Trạch cũng đã lười tự mình tới rồi, hoặc là dứt khoát đợi ngày hôm sau khi luật sư An sau khi trở lại thì để cho luật sư An tự mình đi một phen.
Nếu vẫn ở trong phạm vi Thông Thành, ông chủ Châu cảm giác bản thân đã “thực vật” một năm rồi, chung quy vẫn phải kiếm một ít tiền bổ sung vào chi tiêu gia đình.
Đối với những người đàn ông trung niên bình thường mà nói, có vợ có con, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, thì hoặc là đang kiếm tiền hoặc là đang trên đường đi kiếm tiền thôi.
Giống như một con bò già vậy, cứ cày kéo cày kéo rồi lại cày kéo mà thôi.
Ở chỗ ông chủ Châu còn khá một chút, ngược lại nhân viên trong tiệm sách đều có tiền hơn anh, nhưng cũng không thể cứ bỏ bê như vậy được?
Vừa mới tỉnh lại vẫn chưa đầy hai mươi tư giờ, thì đã có thể có được thu nhập rồi, cũng coi đây là một chuyện tốt đi.
Đến nơi, xe ngừng lại.
Nơi này có bộ cục làng quê nhỏ Giang Nam tiêu chuẩn, một đầu của thôn là một con sông nhỏ, đầu còn lại tất cả đều là động ruộng.
Nữ quỷ đi ở phía trước, Châu Trạch cùng Lão Trương theo ở phía sau.
Ông chủ Châu ngáp một cái, cơ thể vừa mới tỉnh dậy cho nên lúc đi ở trên đường bờ ruộng thì vẫn còn chút lung la lung lay, lão Trương đứng ở phía sau đã chuẩn bị đỡ lấy Châu Trạch bất kỳ lúc này.
- Một năm qua, có chuyện gì thú vị không?
Châu Trạch hỏi.
Chuyện lớn thì không có, Oanh Oanh đã nói qua với anh rồi.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt, lại đang bước đi ở trong đồng ruộng, miệng ngứa, tìm một chút chuyện để nói chơi mà thôi.
- Cũng không có chuyện gì lớn cả, nếu là chuyện thú vị, thì chính là Xuân Vãn năm ngoái lại càng khó xem hơn năm trước đó nữa.
- Ồ, vậy sao.
Ông chủ Châu còn nhớ được một chương trình Xuân Vãn mấy năm trước, trong số đó có Phùng Tiểu Cương, bởi vì ca múa quá nhiều, đã từng bị người qua đường ở trên mạng phê bình qua.
Nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại một chút, dường như lần đó mới là chương trình Xuân Vãn có tính giải trí nhất trong mấy năm qua đi.
- Ông chủ, thật ra thì tôi thật muốn nghe anh kể lại chuyện trong địa ngục một chút.
- Ngày mai đợi luật sư An quay về rồi, để anh ta kể lại cho các người nghe đi, anh ta sẽ thêm dầu thêm muối vào, kể lại chắc sẽ dễ nghe hơn.
- Được rồi.
Hai người đàn ông to đùng cứ câu được câu không mà tán gẫu như vậy.
Rốt cuộc.
Nữ quỷ đi đằng trước cũng đã ngừng lại.
Chỉ chỉ phía trước.
Nói:
- Chính là chỗ này rồi.
Trước mặt, coi như là một đường biên giới khu vực canh tác, có một mảnh rừng trúc, con sông chạy xuyên qua giữa rừng trúc.
Trong lúc mơ hồ, đứng bên ngoài đầu mượn ánh trăng là có thể nhìn thấy được bia mộ ngổn ngang ở bên trong.
Nói là bãi tha ma, thì có hơi cường điệu quá rồi, nhưng trong mộ phần ở nơi này, quả thật là có dáng vẻ đã rất lâu không có ai dọn dẹp.
Những năm gần đây, nông thôn bắt đầu lưu hành loại hình thức bia mộ kiểu nhà hai tầng nhỏ, nhưng phần lớn, vẫn còn giữ nguyên cấu trúc của những ngôi mộ bằng đất.
Mà chiếc mũ đất bên trên mộ phần.
Hàng năm, vào thời điểm ngày giỗ hoặc là thanh minh.
Người đến bái tế đều sẽ dùng xẻng xúc vào trong bùn đất ở bên cạnh, lần nữa đắp ra được một cái mũ bằng đất ra hình ra dạng, đợi sau khi đốt giấy tiền vàng bạc xong, sau khi bái tế kết thúc, lại lần nữa đặt cái mũ đất này lên.
Nếu như trong gia đình nhiều anh em, có nhiều người muốn đến bái tế.
Vào ngày giỗ của người đó.
Người anh cả hoặc là những anh em khác đi đầu tiên, trước tiên sẽ đào cái mũ cho xong trước, sau khi đốt giấy tiền vàng bạc rồi rời đi, đợi cho người cuối cùng đến đến đốt giấy tiền vàng mã, đợi sau khi kết thúc bái tế, mới lại đội cái mũ lên lại.
Nhưng mộ phần ở nơi này, mũ đất đã sớm sập xuống, hiển nhiên, là mộ hoang không sai.
- Làm sao mà cô tìm được nơi này?
Châu Trạch có chút hiếu kỳ hỏi nữ quỷ.
Nữ quỷ chỉ chỉ một gò đất nhỏ ở bên trong cùng, nói:
- Đây là mộ phần của bà nội tôi.
Châu Trạch gật đầu một cái, chẳng qua, nơi mà nữ quỷ nhặt tiền, ngược lại không phải là mộ phần của bà nội cô ta, mà là ở một nơi ở rất gần dòng sông.
Mộ phần ở nơi này đã lõm xuống, có lẽ đã không nhìn ra được bao nhiêu cảm giác của mộ phần nữa rồi.
Nhưng nơi này có một khu vực tương đối bằng phẳng, bên trên còn lưu lại dấu vết từng bị đốt cháy, hiển nhiên là vào trước đây không lâu, vừa mới có người đến nơi này bái tế.
- Lúc trước tôi đến thăm bà nội của tôi, ở nơi này, nhặt được rất nhiều tiền âm phủ, rất nhiều rất nhiều.
- Rất nhiều rất nhiều?
- Tôi đã tiêu hết không ít.
Cô ta có thể mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên là đã tốn không ít tiền cho các mối quan hệ.
Ông chủ Châu bất đắc dĩ nhặt một hòn đá lên, ném vào trong dòng sông, cười một tiếng.
Vốn nghĩ là tới để nhặt tiền, nhưng ai biết được lại là loại kết quả này, ông chủ Châu trầm ngâm, phân vân hiện tại bản thân có nên mở mộ phần ra xem thử bên trong còn có thứ gì tốt hay không.
Thật ra thì, ngược lại cũng có thể để cho lão Trương đi thăm dò một chút, rốt cuộc là ai đã từng đến nơi này bái tế, rốt cuộc là một người có công đức đầy người đến như thế nào, mà lại có thể đốt ra nhiều tiền âm phủ như vậy.
Nhưng để cho chính trị tuyệt đối đi làm loại chuyện trộm gà cướp chó như thế này, hình như thật sự có chút không quá thích hợp.
Gió đêm thổi tới.
Đúng lúc ông chủ Châu dự định cam chịu rồi, trực tiếp tay không trở về, mũi của anh lại chợt ngửi được một mùi, dường như có hơi không dám tin tưởng, lôi kéo lão Trương một chút, hỏi:
- Lão Trương, anh có người được mùi thơm gì hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận