Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 452: Nguyền rủa được giải trừ!

Khi thùng nước bắt đầu nghiền nát thì.
Mọi người trong phòng sách.
Nhanh chóng bắt đầu lui về phía sau.
Cho dù Châu Trạch và luật sư An đang đứng ở vị trí trước nhất cũng theo bản năng lui về phía sau.
Vào lúc này, không cần trang bức đứng bất động.
Núi băng sụp đổ trước mặt mà không biến sắc, nghe rất huyễn khốc, nhưng sau khi huyễn khốc lập tức lâm vào kết cục bị chôn sống.
- Ào ào! ! !
Khi thùng nước được dời tới đây đã không còn nước, nhưng lúc này, lại có chất lỏng tanh màu đỏ không ngừng chảy tràn ra.
Có thể nói rằng máu tươi đều mang theo mùi hôi thối nồng nặc, nhưng máu tươi nơi này lại tản ra mùi thơm khác thường, khiến người ra cảm thấy như bản thân đang dạo chơi trong biển hoa.
Mọi người ở đây đều không phải tay mơ.
Đều theo bản năng "nín thở".
Nhưng căn bản là nín thở không hề có tác dụng gì.
Trên giá sách trong tầng một của phòng sách bắt đầu trở nên lộn xộn, lộn xộn là giả, nguyên nhân là vì thoạt nhìn chúng nó trong suốt, nhưng bốn phía bàn đã bắt đầu xuất hiện từng khe rãnh.
Cảm giác như đang chiếu phim 3D.
Vào lúc này, ảo cảnh và thực tế bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nơi thùng nước tan vỡ có một miếng ngọc bội bay lên.
Mặt em bé trên ngọc bội.
Lúc này xiêu xiêu vẹo vẹo.
Như vừa bị hung tợn đánh một trận tơi bời vậy.
Đã sắp không thành hình người.
Giống như một đứa bé dị dạng.
Nếu như nói.
Trước đây khi lão đạo đi xì xì đã tiện tay dán lá bùa lên nắp thùng nước, chỉ là tát thằng này một tát.
Vậy hành động dán bùa như đốt tiền vừa rồi của luật sư An chẳng khác gì đã cho tên "búp bê" này hưởng một bộ tổ hợp quân thể quyền.
Cũng may lão đạo không ở đây, nếu như lão biết lá bùa tổ truyền mình cất như trân bảo bị luật sư An lấy ra dùng như giấy vụn, đoán chừng lão sẽ lấy đao đuổi chém luật sư An suốt tám con phố.
Búp bê sưng mặt.
Muốn duy trì loại âm trầm và quỷ dị như biểu hiện của bản thân lúc trước, nhưng thực sự hơi khó khăn.
Bây giờ nhìn lại.
Trái lại trông nó có vẻ buồn cười, rất buồn cười.
- Ông!
Ngọc bội bắt đầu rạn nứt.
Thành từng mảnh,
Từng mảnh rơi xuống.
Nhưng tình cảnh vừa xuất hiện khắp bốn phía lại không biến mất.
Trái lại nó trở nên càng thêm chân thực.
Trong lúc hoảng hốt.
Châu Trạch nhìn thấy bốn phía có một đám người quỳ trước mặt mình, bọn họ có người mặc áo bào đen, có người mặc áo bào trắng, thật chỉnh tề quỳ sát ở nơi này.
Mà ở phía sau ngọc bội.
Lại xuất hiện một khung sắt.
Trên khung sắt có cột một người.
Trên người của người này có cắm chín chuôi đao!
Máu tươi đang không ngừng chảy tràn ra.
Nhỏ trên ngọc bội.
Đám người phía dưới bắt đầu cùng nhau ngâm xướng.
Cùng nhau cúng bái.
- Đoán chừng ngọc bội kia là vật tổ của bộ tộc cổ đại nào đó, hàng năm bộ tộc ấy sẽ dùng người sống để cúng tế nó.
Luật sư An mở miệng nói.
- Vậy vì sao nó lại lưu lạc đến nơi đây?
- Làm sao tôi biết được, có thể ông lão đã chết kia biết, nhưng đoán chừng linh hồn của lão không thể tới địa ngục được, trực tiếp bị cái đồ chơi nhỏ này hấp thu rồi cũng nên.
Lúc này.
Ngọc bội đang không ngừng nứt ra.
Đoán chừng không bao lâu nữa nó sẽ triệt để tiêu tán.
Luật sư An liếm liếm đầu lưỡi, theo bản năng tiến về phía trước một bước.
Nhưng cổ tay của anh ta lại bị Châu Trạch nắm lấy.
- Anh muốn làm gì? - Châu Trạch hỏi.
- Nếu vật này cứ vỡ nát như vậy thật đáng tiếc.
- Cầm vật này, anh không sợ bản thân mất hết âm đức sao?
Luật sư An nghe vậy, do dự một chút, cuối cùng cũng không động.
Thật ra.
Có hao tổn âm đức hay không, luật sư An không quá để ý, hiện tại anh ta chỉ là một người sống tạm bợ, không cầu âm ty thăng chức, cũng không hy vọng xa vời rằng bản thân có thể trở nên đại phú đại quý ở nhân gian.
Điều khiến anh ta thật sự cố kỵ là anh ta lo lắng bản thân mình không thể khống chế ngọc bội này được, đến cuối cùng ngược lại bị ngọc bội kia thao túng.
Luật sư An vừa liếc nhìn Châu Trạch.
Đã phát hiện ông chủ Châu một mực cắn răng.
A.
Có thể nhìn ra.
Ông chủ Châu cũng muốn ngọc bội này.
Cũng đang cố nén.
Thôi quên đi.
Có nhiều thứ.
Cát bụi trở về với cát bụi mới là kết cục tốt nhất.
- Răng rắc... ...
Ngọc bội triệt để vỡ vụn.
Hóa thành than chì phiêu tán trong không khí.
Hình chiếu bốn phía cũng biến mất theo.
Đoạn ký ức phủ đầy bụi trong ngọc bội cũng theo đó mà tiêu tan thành mây khói.
Không biết đây là bộ lạc nào thờ cúng lễ bái, cũng không biết lai lịch chuẩn xác của ngọc bội, nhưng nó đã kết thúc, như vậy là đủ rồi.
- Đến đây, dọn dẹp sạch nơi này đi.
Châu Trạch dặn dò xong.
Bản thân mình lại cõng Bạch Oanh Oanh lên.
Hiện tại anh chỉ có thể dùng một tay, khi cõng cô ấy lên rất không tiện, nhưng anh vẫn cố chấp cự tuyệt tiểu loli muốn lên giúp đỡ.
Giữ vững.
Quật cường của riêng mình.
... ...
Ánh nắng sáng sớm hạ xuống.
Trên giường lớn, Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh nằm ở nơi ấy.
Luật sư An đã kiểm tra, anh ta nói theo ngọc bội biến mất, nguyền rủa đã được giải trừ, hiện tại chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại là được.
Tiểu loli ôm một tấm chiếu ngủ xuống dưới giường, rất bất mãn.
Tuy nói hiện tại cô ấy vẫn ở vị trí rất gần Bạch Oanh Oanh, cũng có thể ngủ, nhưng tóm lại nằm dưới đất không thể thoải mái như nằm trên giường lớn mềm mại.
Nhưng Châu Trạch lại dám lấy lý do bản thân mình thường lộn xộn khi ngủ, cự tuyệt không cho mình lên giường ngủ lúc này, sợ mình quấy rối Oanh Oanh! Điều này khiến tiểu loli rất khó chịu!
- A, cô ấy sắp tỉnh.
Châu Trạch nhìn thấy mí mắt Bạch Oanh Oanh giật giật vài cái.
Rất nhanh.
Bạch Oanh Oanh mở mắt ra.
Trong mắt cô ấy không có màu máu, một mảnh thanh minh.
Châu Trạch cảm thấy vẫn là Oanh Oanh lúc này đáng yêu hơn, Oanh Oanh tối hôm qua thật khiến người ta cảm thấy xa lạ.
- Anh anh anh, ông chủ, tôi bị gì vậy?
Oanh Oanh hơi nghi hoặc mà nhìn trái một chút nhìn phải một chút.
Châu Trạch đưa tay vuốt nhẹ một cái trên mũi cô ấy.
Đôi mắt Oanh Oanh lóe sáng trợn to nhìn Châu Trạch, rất không hiểu ra sao.
- Tỉnh là tốt rồi, cô nghỉ ngơi thêm một hồi nữa đi, có cần gì cứ gọi Lâm Khả là được rồi.
- Ừm?
Bỗng nhiên Bạch Oanh Oanh nhìn thấy cánh tay phải của Châu Trạch quấn thạch cao và băng vải.
Sắc mặt cô ấy lập tức biến đổi.
Cô gái vốn thanh thuần dịu dàng ít nói.
Vào lúc này lại trở nên giận dữ.
Gầm nhẹ nói:
- Ông chủ, cánh tay ông chủ là chuyện gì xảy ra!
- Là tên khốn kiếp, tiện nhân nào dám đánh ông chủ bị thương?
- Nói cho Oanh Oanh.
- Oanh Oanh lập tức đi bắt tên kia về ăn tươi! ! ! ! !
- Lại dám khiến ông chủ bị thương thành như vậy, người ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên kia!
- Phốc...
Tiểu loli nhịn không được bật cười thành tiếng.
- Không sao, người kia đã bị tôi giải quyết xong rồi.
Châu Trạch xuống giường, đưa thay sờ sờ đầu của Bạch Oanh Oanh.
- Cho cô nghỉ một ngày, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi một ngày đi, sáng ngày mai thức dậy, tôi muốn nhìn thấy cà phê đã được pha sẵn và báo chí đã được là ủi phẳng.
- Không cần, ông chủ, Oanh Oanh cảm thấy hiện tại mình không khó chịu gì cả.
- Nếu ông chủ muốn, Oanh Oanh có thể phục vụ ông chủ bất cứ lúc nào.
- Kêu cô nghỉ ngơi thì cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nói xong, Châu Trạch lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi xuống tầng.
Châu Trạch lại tìm tới vị trí sofa mình quen thuộc nhất.
Nằm xuống.
Lúc này, luật sư An bưng hai ly cà phê tới, đưa một ly tới trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch nhìn cà phê trước mặt.
Sửng sốt một chút.
- Uống đi, đừng khách khí. - Luật sư An cười nói.
Đây không phải vấn đề khách khí hay không khách khí.
Mà là vì cà phê anh pha là cà phê hòa tan nhanh.
Luật sư An lại thảnh thơi mà cảm thấy tươi đẹp uống cà phê quá hạn.
Sau đó anh ta còn học bộ dạng của Châu Trạch.
Cũng nằm xuống.
- Phơi nắng một chút, nằm không nhúc nhích thế này đúng là thoải mái thật...
- ... ... - Châu Trạch.
- Đúng rồi, rạng sáng hôm nay mấy người Nguyệt Nha đã rời đi, Oanh Oanh cũng tỉnh rồi đúng không? Tôi mới vừa nghe được giọng nói của cô ấy.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu.
Không giữ người ta lại ăn bữa cơm nhưng anh không cảm thấy ngượng ngùng gì.
Trước đây khi anh làm bác sĩ, đám chó thực tập dưới tay anh đã bị bản thân anh sai sử như vậy.
- Đời trước anh làm bác sĩ đúng không? Lâm Khả đã nói với tôi rồi.
- Ừm.
- Đúng rồi, viện trưởng Lâm đã từng tán gẫu với tôi, nói chuyện trước đây khi cô ấy làm thực tập sinh, anh có biết điều gì khiến cô ấy khó quên nhất không?
- Là gì? - Châu Trạch hỏi.
Thật đúng là.
Có chút tò mò.
Khi cô ấy làm thực tập sinh, là mình đã hướng dẫn cô ấy.
- Nhớ rõ lần ấy là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nói chuyện hợp tác, khi tôi và cô ấy ăn cơm ở căn tin bệnh viện, cô ấy nói với tôi rằng trước đây khi cô ấy đi thực tập, cô ấy đã theo một bác sĩ khoa ngoại còn trẻ tuổi. Bác sĩ khoa ngoại kia rất đẹp trai, rất có mị lực.
- Ha ha ha.
- Cô ấy nói, lúc đó cô ấy gặp một bệnh nhân bị tắc ruột vì giun đũa, cô ấy đã bị thầy mình yêu cầu cô ấy vào phòng thí nghiệm làm trợ thủ cho thầy. Sau khi thầy của cô ấy mở ổ bụng của bệnh nhân, lấy ra một bồn lớn giun đũa.
- Cảnh tượng đó thật sự rất khủng bố.
Châu Trạch cười cười, anh đã quên mất chuyện này. Trên thực tế, ngoại trừ một chút xíu ký ức, rất nhiều chuyện xảy ra khi anh dẫn dắt đám thực tập sinh như bác sĩ Lâm, anh đều không nhớ gì.
Người độc thân bằng thực lực như anh.
Sao phải có trí nhớ tốt?
Đêm thất tịch, ngày kỷ niệm, lễ tình nhân, tình nhân màu trắng màu đỏ màu đen… lễ tình nhân đủ mọi màu sắc, cứ quên hết là tốt nhất.
- Không không không, kinh khủng nhất không phải chuyện này. - Luật sư An vừa uống cà phê vừa cười, nói: - Viện trưởng Lâm nói lúc đó cô ấy đã sợ tới choáng váng.
- Sau đó.
- Chính là người thầy chết tiệt kia của cô ấy.
- Còn lệnh cho cô ấy.
- Mang một chậu giun đũa kia đi rửa sạch.
- Sau đó.
- Đếm!
- Ha ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, thực sự là cười chết tôi rồi! Anh nói xem có phải người thầy lúc trước của cô ấy là một tên đại biến thái không? Anh ta lấy việc chỉ huy đám thực tập sinh trẻ tuổi xinh đẹp làm chuyện như vậy làm thú vui?
- ... ... - Châu Trạch.
- Sao anh không cười?
- Ha ha.
Châu Trạch đổ ly cà phê trước mặt xuống ngay phía trước luật sư An.
- Hôm nay tôi không muốn uống cà phê, anh uống đi! Sau này, cà phê nơi quầy bar anh muốn uống bao nhiêu thì cứ uống bấy nhiêu, đừng khách khí, cũng không cần tiết kiệm cho tôi làm gì.
- Được.
Hai người cứ ngồi như vậy suốt một buổi sáng.
Lần đầu tiên.
Lần này.
Luật sư An không phản đối Châu Trạch nằm phơi nắng ở chỗ này.
Ngược lại, Châu Trạch cảm thấy luật sư An vẫn luôn nở nụ cười ý vị thâm trường nhìn mình.
Thấy vậy, trên người Châu Trạch bắt đầu nổi da gà.
Rất khó chịu.
Chẳng qua.
Nhanh đến đã đến giờ ăn trưa.
Châu Trạch để quyển sách trên tay xuống.
Nhìn về phía luật sư An:
- Có phải chúng ta đã quên mất thứ gì đó không?
- Ha, đừng nói, tôi cũng có loại cảm giác này, như là chúng ta đã quên mất chuyện gì đó, nhưng trong lúc nhất thời tôi không nhớ được gì cả.
... ... ...
Thông Thành, trong trại tạm giam của cục cảnh sát.
Lão đạo cầm lấy hàng rào sắt.
Lớn tiếng kêu khóc nói:
- Tôi không giết người, tôi không giết người.
- Oan uổng, oan uổng quá…
- Thả tôi ra, mau thả tôi ra ngoài đi! ! !
- Ông chủ.
- Mau cứu tôi ra ngoài.
- Ông chủ, mau cứu tôi! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận