Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1540: Lửa giận (1)

- Dãi gió dầm mưa nhiều năm, thành một loại hình tương tự với Thành Hoàng nhưng lại tự ở bên ngoài hệ thống, sau đó bởi vì biến cố không biết tên, rơi vào trạng thái ngủ say hoặc là bị phong ấn.
- Bởi vì nguyên nhân trong một năm này hướng gió thay đổi, phong ấn của gã được giải trừ, tỉnh lại.
- Bây giờ.
- Chuyện mà gã đang làm chính là sai khiến đám vong hồn thủ hạ trước đó vẫn luôn đi theo bên cạnh gã, đi tìm hương hỏa cho gã, gã muốn xây dựng lại pháp thân.
Luật sư An một hơi nói ra hết những gì có thể hỏi được.
Nghe xong những lời này.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nói:
- Nhìn xem, cũng là một nhân vật anh hùng.
Mặc dù tên không có ghi chép rõ ràng trong lịch sử, khả năng cuộc phản kháng khởi nghĩa ban đầu cũng bị dập tắt rất nhanh chóng đi, đại khái là sau một đời so với Trần Hữu Lượng* đi.
(* là một thủ lĩnh quân phiệt thời "Nguyên mạt Minh sơ" trong lịch sử Trung Quốc, cuộc khởi nghĩa của ông là chống lại Chu Nguyên Chương)
- Nhưng người có thể khiến cho dân chúng lập đền thờ, đủ để chứng minh được danh vọng của gã trong khu vực đó.
- Há, đúng rồi, còn có một điểm nữa là, đám thủ hạ vong hồn kia được gã giữ ở bên người rất nhiều năm, đã sớm cộng sinh thành một thể với gã rồi, cho nên sau khi những phân thân kia bị diệt, cũng sẽ dẫn đến bản thân gã bị suy yếu và thiếu hụt.
- Cho nên, tôi cho là cái chết của Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường, khả năng rất lớn hẳn là do...
Đứa bé trai gật đầu phụ họa Luật sư An nói:
- Đúng vậy, loại hình thức này, bọn họ không tiện ra tay với dân chúng bình thường, bởi vì chuyện đó sẽ làm tổn hại đến công đức mà gã tích lũy trước đó, chẳng khác gì là tự hủy căn cơ, thế nhưng, đám người Nguyệt Nha cùng với Trịnh Sở Cường, không phải là người.
- Đã hiểu.
Châu Trạch đứng lên.
Đi về phía căn phòng riêng.
Luật sư An cùng đứa bé trai cũng chủ động đi theo sau lưng Châu Trạch tới cửa gian phòng riêng, những người khác thì đang đứng ở xa bên ngoài mà quan sát.
Đẩy mở cửa gian phòng riêng.
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế kia, thần trí có chút mê mang.
Bị tinh thần lực cưỡng chế cạy mở lớp phòng tuyến tâm lý, lấy được bí mật sâu nhất trong nội tâm, bản thân không chịu chút thương tổn nào, là chuyện không có khả năng, trừ phi cô ta hoàn toàn chủ động mở rộng cánh cửa lòng mình, nhưng chuyện này thì càng không thể nào xảy ra hơn.
- Ông chủ, anh còn muốn hỏi chuyện gì nữa, để tôi hỏi cô ta.
Luật sư An đưa tay chỉ chỉ người phụ nữ kia.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Chủ động đi tới bên cạnh người phụ nữ.
Luật sư An cùng đứa bé trai nhìn Châu Trạch, không biết Châu Trạch đang muốn làm gì.
- Ông!
Móng tay trên ngón trỏ tay trái mọc dài ra.
Rất dài rất dài.
Hiện lên tia sáng màu đen.
Sau đó.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì.
Cũng không có chút nhạc đệm trước nào.
Ngón tay Châu Trạch đâm xuống.
Móng tay dài nhọn sắc bén trực tiếp xuyên thủng qua sau đầu của người phụ nữ.
Sau đó cơ thể người phụ nữ run lên một cái.
Dưới sự xâm nhập điên cuồng của sát khí cương thi.
Nhục thân và linh hồn của cô ta bắt đầu bị ăn mòn một cách điên cuồng.
Mọi người ở đây đều nghe được tiếng kêu gào thê lương thảm thiết từ sâu trong linh hồn của người phụ nữ vang lên từ nơi xa thẳm.
- Phốc!
Ngón tay của Châu Trạch thu lại một chút.
Tiếng kêu thảm thiết hơi ngừng lại.
Một luồng khói đen bay ra từ vị trí miệng vết thương.
Châu Trạch rút móng tay ra, cúi người xuống, rút ra mấy tờ khăn giấy từ trong hộp nhựa tán loạn ở dưới đất, nhẹ nhàng lau chùi móng tay của mình.
- Ông chủ, ờm, đây là?
Luật sư An có chút không hiểu tại sao.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía luật sư An, hỏi ngược lại:
- Không phải nói là gã sau khi tổn thất mất mấy bộ phân thân, bởi vì chuyện đó không thể không bắt đầu bồi bổ sao?
- Vậy thì hãy để cho gã lại thiếu hụt đi chút nữa.
- Ồ, là vậy sao, ông chủ anh minh, như vậy chúng ta có thể nhân lúc gã ta còn đang suy yếu, phải...
Châu Trạch không đợi luật sư An vỗ mông ngựa xong thì đã trực tiếp ngắt lời nói:
- Không được nói ra việc Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường đã xảy ra chuyện với Lưu Sở Vũ, trước đó anh ta bởi vì phải xử lý chuyện ma quỷ lộng hành ở nhà hát ca kịch Thường Châu mà đi trễ mất nửa ngày, cứ để cho anh ta dựa theo kế hoạch trước đó mà đến Thông Thành đi.
Vừa nói dứt lời.
Châu Trạch nhìn về phía lão Trương.
Nói:
- Dùng điện thoại di động định vị vị trí của anh ta.
Đây không phải là thương lượng, đây là mệnh lệnh.
- À… Vâng. - Lão Trương gật đầu.
Châu Trạch nhìn đồng hồ.
Nói:
- Tôi đi rửa tay, mười lăm phút sau, chúng ta lên đường.
Nói xong.
Châu Trạch một mình đi vào trong phòng vệ sinh.
Đợi sau khi cửa phòng vệ sinh được đóng lại từ bên trong.
Đứa bé trai cắn môi một cái, mà luật sư An ở bên cạnh ông ta thì đang thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Ha ha, mới vừa rồi, áp lực thật sự có chút lớn. - Đứa bé trai có chút ngượng ngùng nói.
Một màn mới vừa rồi kia, so với sự hiểu biết của ông ta về Châu Trạch, hoàn toàn khác nhau, giống như là đã hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
- Quen là được rồi. - Luật sư An nói.
- Anh đã quen rồi sao? - Đứa bé trai hỏi ngược lại.
Luật sư An lắc đầu một cái.
- Tôi đang ở cưỡng ép bản thân làm quen.
Đứa bé trai cười “ha ha” hai tiếng, nói:
- Anh là An Bất Khởi, không có cấp trên nào là anh không làm quen được.
Luật sư An thì đang đưa tay xoa xoa mặt.
Cực kì nghiêm túc mà nói:
- Cho nên, tôi đột nhiên cảm thấy lúc trước bản thân thật sự rẻ tiền.
Đứa bé trai sửng sốt một phen, nghi ngờ nói:
- Nói sao đây?
- Lúc trước tôi lại ba ngày năm bữa đi khuyên ông chủ cố gắng hăng hái lên.
Liếm môi một cái.
Luật sư An hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
- Thật ra thì, vẫn là ông chủ lúc trước lại càng đáng yêu hơn một chút.
- Chẳng qua là, nhìn thấy anh ấy tức giận như vậy, tôi vẫn thật sự cảm động, cấp trên coi trọng thủ hạ như vậy, hiện tại cũng không nhìn thấy nhiều. - Đứa bé trai nói.
Luật sư An bĩu môi một cái.
Nói:
- Vậy phải xem ông đặt bản thân vào vị trí của Nguyệt Nha cùng với Trịnh Cường đã chết, hay là vào vị trí của Lưu Sở Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận