Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 671: Trở về

Nó là thiên sinh linh hầu, đối với rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nó có một loại năng lực cảm nhận thiên sinh.
Chẳng qua, nó cũng không ôm chặt không chịu buông tay, chỉ lặng lẽ lấy sách Âm Dương từ trong ba lô nhỏ của mình ra ngoài, nhảy tưng tưng tới trước mặt Châu Trạch, đẩy tới.
Châu Trạch vươn tay nắm lấy sách Âm Dương, không mở nó ra, chỉ đặt ngu ngốc trên bìa, trong lúc nhất thời, bản thân ngu ngốc tự dựng đứng lên, ngay tiếp theo, sách Âm Dương cũng thoát khỏi hai tay Châu Trạch bay lơ lửng.
Sách Âm Dương sử dụng thế nào, Châu Trạch vẫn không hiểu, có lẽ, hiện tại, trình độ và chức quan của anh còn chưa đủ để thao túng nó, nhưng nếu có ngu ngốc làm môi giới, có thể sẽ có phát hiện mới.
Dù sao.
Ngu ngốc cũng có linh tính của riêng mình.
Linh tính này được thể hiện ở.
Trước đây doanh câu cũng muốn có cây bút này.
Lại vì chính mình hô lên "ngu ngốc" trước một bước.
Dẫn đến ngu ngốc đã nhận mình làm chủ trước.
- Thu bọn họ, phong ấn!
Châu Trạch nói.
Ngu ngốc bắt đầu xoay tròn.
Sách Âm Dương chậm rãi bị mở ra.
Hơn mười vong hồn trên bầu trời lập tức bị thu vào trong sách.
Mấy người Bát cô nãi Hoàng a ca sẽ có nhiều hơn rất nhiều bạn chơi.
Nhưng cũng vào lúc này.
Trên bìa sách Âm Dương xuất hiện hình tượng một tiểu hắc xà và một con chồn mini.
Bọn nó quỳ sát trước mặt Châu Trạch.
Khẩn cầu.
Trước đây.
Châu Trạch từng hứa hẹn, nếu mình tìm được phương pháp sử dụng sách Âm Dương, sẽ thả bọn hắn về.
Hiện tại chính bọn hắn cũng đã nhìn ra, Châu Trạch có thể sử dụng sách Âm Dương, cho nên biểu lộ, hy vọng Châu Trạch có thể tuân thủ lời hứa, dù sao, bọn chúng bị vây bên trong cũng quá lâu rồi.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Do dự một chút.
Lấy tình huống của mình hiện tại.
Thêm một phần lực lượng đều cực kỳ quý báu.
Bởi tên ngu ngốc cứng đầu đã rơi vào tình trạng ngủ say không biết bao giờ mới tỉnh.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau này.
Mình cũng nên dựa vào chính mình.
- Chờ sau khi trở lại phòng sách, tôi sẽ gọi hồ ly trắng qua, đến lúc đó, tôi sẽ thả các người ngay trước mặt cô ấy.
Châu Trạch mở miệng nói.
Đây có thể tính là Châu Trạch dự định thực hiện hứa hẹn lúc trước.
Thật ra.
Nếu hiện tại ở đây chỉ có một mình mình, có lẽ Châu Trạch đã trực tiếp nuốt lời, nhưng lúc này, thủ hạ của mình đều đang ở đây, nếu nuốt lời, trái lại rất có thể bản thân mình không xuống đài được, không phải quá có lời.
Lập tức.
Châu Trạch được Bạch Oanh Oanh nâng đỡ đứng lên.
Chỉ chỉ một mảnh đầy máu chung quanh:
- Các người xử lý một chút.
Tiểu loli và một đám quỷ sai gật đầu đồng ý.
... ...
Về tới khách sạn.
Bởi vì bọn họ thuê phòng xép.
Trong phòng có bồn tắm lớn.
Châu Trạch nằm vào trong bồn tắm.
Oanh Oanh bôi sữa tắm lên người, tắm cho anh.
Lúc ở địa ngục, Châu Trạch không cảm thấy thời gian quá lâu, bởi vì anh vẫn luôn trải qua ngày tháng phong phú, theo doanh câu từ nam giết ra bắc, lại từ đông giết qua tây, trên thực tế, cộng thêm thời gian để đi ra ngoài từ cầu Nại Hà, tính thời gian từ khi bản thân mình tiến vào câu lạc bộ đến bây giờ đã qua một tuần lễ.
Cũng khó trách tiểu loli vốn không nên ở đây cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, đúng là bản thân mình đã đi quá lâu.
Tắm rửa xong.
Đổi lại một bộ quần áo nghiêm chỉnh.
Châu Trạch dựa trên giường.
Lựa chọn một tư thế khiến bản thân thoải mái mà nằm xuống.
Oanh Oanh đi chuẩn bị một chút hoa quả cho Châu Trạch ăn.
- Chờ trời sáng lại đi Disney chơi?
- Được.
Cho tới bây giờ, ở trước mặt Châu Trạch, Oanh Oanh chưa từng biết cái gì là cự tuyệt.
Châu Trạch gật đầu, muốn ngủ một giấc, lại vào lúc này, phía dưới khách sạn truyền đến một trận ồn ào, như có một đám người đang cãi nhau.
Lúc này, cửa gian phòng cũng bị gõ vang.
Oanh Oanh đi mở cửa, đi tới là Hứa Thanh Lãng.
- Lúc nào chúng ta mới trở về?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Nếu đã tới, đợi ngày mai mọi người lại đi Disney chơi đã.
- Ah. - Hứa Thanh Lãng gật đầu: - Tôi đi chuẩn bị vé vào và phục vụ vip.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng rời đi.
Chẳng qua.
Tiếng ồn ào phía dưới khách sạn vẫn không đình chỉ.
Châu Trạch xuống giường, đi tới ban công, cúi xuống nhìn thoáng qua, phát hiện phía dưới có hai nhóm người tụ tập, mọi người ở phía dưới tranh cãi ầm ĩ, chỉ thiếu điều trực tiếp lao vào thịt nhau.
Nơi này không có băng đảng, bọn họ cũng không nhất định là xã hội đen, trước đây chuyện Côn Sơn Long Ca huyên náo lớn như vậy, vẫn không được chính thức thừa nhận anh ta có bối cảnh xã hội đen, bởi Côn Sơn quá gần Thượng Hải, bạn nói xem nếu Côn Sơn có xã hội đen, há chẳng phải nói rõ... ...
Châu Trạch dứt khoát khoanh hai tay tựa ở sát biên giới ban công.
Châm một điếu thuốc.
Bên ngoài.
Trăng nhô lên cao.
Phía dưới.
Một đám người còn đang ba hoa.
Không thể không nói.
Mới vừa rồi, được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như một quyền một cước liên tục đánh bại pháp thân Diêm La, sau khi giao phong với đại quân âm ty.
Hiện tại nhìn đám tiểu lưu manh du côn làm trò với nhau.
Vậy mà Châu Trạch có thể thưởng thức ra một loại "dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt".
Hai đám người phía dưới.
Sắc mặt hung ác độc địa.
Càng không ngừng cảnh cáo đối phương, trong miệng càng không ngừng bốc lên những từ tự nhận là rất có làn điệu.
Dường như không biết mệt.
Nhưng càng như vậy.
Lại càng khiến Châu Trạch cảm thấy bọn họ đáng yêu.
Mà lúc này.
Oanh Oanh bưng một tô mì đi tới, đồng thời còn đưa dịch hoa bỉ ngạn lên.
Châu Trạch đứng ở nơi đó ăn mì.
Chờ ăn xong tô mì.
Đám lưu manh phía dưới càng tụ càng nhiều, song phương đều hô bằng hoán hữu, tiếng ồn ào càng tăng thêm một bước, nhưng tất cả mọi người chỉ không ngừng hò hét ngoài miệng, nhiều nhất hơn là dùng ngón tay chỉ vào người khác, nhưng tất cả mọi người rất khắc chế, không thực sự bắt đầu chém nhau.
Cơm nước xong.
Lại thêm một điếu thuốc.
Bởi đêm nay ánh trăng tương đối sáng sủa, cho nên sao trên bầu trời cũng không nhiều.
Oanh Oanh đưa một chiếc gạt tàn thuốc ra.
Châu Trạch run run điếu thuốc lá, gạt tàn thuốc vào trong.
- Ông chủ, cảm giác ông chủ có chút không giống.
- Ah, có chỗ nào không giống với lúc trước?
Về hành trình tới địa ngục, Châu Trạch cũng không nói cho bọn họ, ngoài Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng đã từng hỏi Châu Trạch về hành trình lúc trước, vào lúc này cũng không người nào tới quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Việc nhỏ này chờ sau khi trở lại phòng sách, Châu Trạch sẽ tâm sự với luật sư An.
Đoán chừng luật sư An sẽ ngơ ngác.
Anh ta vẫn luôn dựa vào kinh nghiệm của nhân viên công vụ tầng trung mà kiêu ngạo.
Có thể sau khi nghe xong chuyện bản thân mình tự thuật, anh ta sẽ bùm một tiếng, giống như tam quan đổ nát.
Chẳng qua.
Ông chủ Châu sẽ không thực sự vểnh đuôi lên trời.
Âm ty xảy ra vấn đề lớn.
Pháp thân của chín vị Diêm La bị hủy.
Sẽ tạo ra ảnh hưởng cực kỳ sâu xa.
Nhưng sau khi mất đi trợ lực là doanh câu.
Châu Trạch cảm thấy bản thân biến từ người chơi nhân dân tệ thành người chơi bình thường.
Hiện tại.
Thật sự là chỉ cần một thao tác không tốt.
Trò chơi sẽ trực tiếp kết thúc.
- Ông chủ, tiết hàn y đã qua.
- Ah, a?
Châu Trạch cười cười.
Đưa tay ôm bả vai Oanh Oanh, nói:
- Qua đã thì qua đi.
Chỉ tiếc.
Lần này tới địa ngục không gặp Bạch phu nhân, cũng không biết Bạch phu nhân sống ở địa ngục thế nào.
Về phần nói thiêu hủy Oanh Oanh.
Đó là không có khả năng.
Ai muốn thiêu hủy cô ấy.
Châu Trạch sẽ là người đầu tiên liều mạng với người đó.
Cho dù trước đây Bạch phu nhân có tính toán gì.
Sau hành trình tới địa ngục lần này, ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát ông chủ Châu cũng đã gặp, thật không cảm thấy chút tính toán ấy tính là gì, chí ít trên chiến lược, Châu Trạch có thể coi rẻ đối phương.
Oanh Oanh tựa đầu vào ngực Châu Trạch.
Châu Trạch nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc đen của cô ấy.
- Có tin lão tử trói cả cha mẹ mày vào quan tài, cùng nhau đốt cháy?
Phía dưới.
Một vị lão ca táo bạo bắt đầu ba hoa.
Châu Trạch nghe vậy.
Vốn đang cảm thấy đám lưu manh khốn kiếp này rất thú vị, lập tức biến thành phản cảm.
Châu Trạch thuận tay cầm chiếc gạt tàn thuốc để trên ban công.
Trực tiếp ném xuống phía dưới.
Bất kể nện vào ai.
Cũng sẽ không vô tội.
- Rầm!
Phía dưới truyền đến một tiếng hét thảm.
Một người.
Đầu rơi máu chảy.
Mà này.
Càng giống mồi dẫn lửa.
Hai đám lưu manh đã cãi nhau thật lâu rốt cục cũng đánh nhau.
Phía dưới khách sạn.
Trong lúc nhất thời gà bay chó chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận