Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 957: Ông chủ Châu múa sư (2)

- Tôi cảm thấy vẫn là đánh cho đám người này một trận thì thực tế hơn một chút.
Châu Trạch vẫn kiên trì ý kiến của mình.
- Ông chủ, tôi…
Đúng lúc này.
- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền tới.
Đôi mắt Châu Trạch chợt khựng lại.
Lão Trương đang đứng ở đuôi của con lân cũng sững sờ.
Tiếng kêu của con lân là như thế nào, thật ra thì người chưa từng nghe được rất khó tưởng tượng ra được, cảm giác có chút giống như tiếng còi cộng thêm âm thanh quảng trường được khuếch đại lên.
Nhưng hiện trường, ngoại trừ Châu Trạch cùng lão Trương ra, không có người thứ ba nghe được âm thanh này.
- Ông chủ, thật sự có Sư Vương sao?
- Trời mới biết là cái quái gì.
Ánh mắt của Châu Trạch quét nhìn toàn trường.
- Nhanh lên một chút, nhanh nhẹn chút đi.
- Đúng vậy, đừng che giấu nữa, để cho mọi người xem công phu thật đi!
- Đúng rồi, đúng rồi, làm làm đi, cứ bắt đầu làm luôn đi.
- Chẳng lẽ là xem thường sao?
- Nhóc trái bí* kia, mấy tên nhóc rình mò** các người!
(câu này dùng tiếng địa phương () nguyên văn là “qua oa tử” tiếng vùng miền Tứ Xuyên, chỉ kẻ ngốc, hoặc dùng trêu đùa giữa người thân thiết. (*) nguyên văn là “mô tát tử”: phương ngữ vùng Đông Bắc, hành động quan sát hoặc trinh sát)
Khẩu âm trời nam biển bắc hội tụ lại, mọi người chờ đến hơi không kiên nhẫn rồi.
Thật ra thì múa lân là một môn nghệ thuật chú trọng công phu thực sự, bây giờ nổi danh nhất phát triển tốt nhất là ở phía bên Lưỡng Quảng bên kia, chú trọng công phu phương nam, các nơi còn lại cũng có phương thức diễn tập truyền thống của mình.
Chuyện này không giống với khiêu vũ, lúc biểu diễn ở trên sân khấu, bạn chỉ cần có chút kiến thức cơ bản và theo kịp tiết tấu thì đã có thể lừa bịp một chút, nhưng đầu sư bên này nặng như vậy, còn phải lên xuống Mai Hoa Thung, có nghĩa là bạn phải dựa vào công phu.
Một đám người đang thúc giục.
Châu Trạch thật muốn để cho con sư vương gì đó xuất hiện ngay lập tức.
Cắn vài người.
Xem bọn họ có còn rêu rao hay không.
Chẳng qua là sư vương cũng chưa ra, ngay sau khi vừa phát ra tiếng kêu, nó đã lẩn trốn mất tăm, Châu Trạch có thể cảm ứng được chắc chắn là nó còn ở nơi này, lại không có biện pháp chắc chắn vị trí của nó.
Chắc đây không phải là quỷ, thậm chí có thể nó còn không có hình thể, mà là một loại tồn tại đặc thù.
Thậm chí.
Có thể là một loại…
Tín ngưỡng.
Hơn nữa, tính chất của chuyện này cũng phát sinh biến hóa, trước đó bất luận lão nhân gia múa sư ở trong tiệm sách có “hồ ngôn loạn ngữ” như thế nào, chỉ cần không chắc chắn, đều có thể làm như không có chuyện gì phát sinh.
Chăm chỉ tận tụy với công việc thật sự rất vất vả, nhưng nghĩ biện pháp ngồi không ăn bám, người bình thường thì đều sẽ như vậy.
Nhưng mà.
Bây giờ.
Nếu như đã cảm giác được sự tồn tại của vị sư vương kia.
Lại đã được nhắc nhở là nó chuẩn bị gây chuyện vào hội chùa ngày mai.
Như vậy.
Coi như bộ đầu của Thông Thành.
Đương nhiên không thể nào không thèm quan tâm.
Châu Trạch liếm môi một cái, mang đầu sư lên, lão Trương ở phía sau cũng khom lưng trùm đuôi lân lên.
- Lão Trương, anh dùng sức nhảy đi, tin tưởng vào tiềm năng của chính mình.
- Há, được.
Lão Trương lập tức đáp lời, đồng thời có chút nhỏ kích động lầm bầm lầu bầu:
- Từ lúc tôi còn trẻ, sau khi xem một bộ phim điện ảnh, thì đã có mong muốn bản thân cũng có thể múa lân vào một ngày nào đó rồi.
Châu Trạch:
- (
━┳━

_
━┳━

)
Không trách…
“Làm một hảo hán.
Nhiệt huyết nhiệt tâm phải nóng.
Nóng hơn cả mặt trời màu đỏ…”
Lúc BGM đến cao trào.
- Đi!
Châu Trạch quát khẽ một tiếng .
Trên người tỏa ra một chút sát khí.
Cả người bật lên.
Ngay tại chỗ bật lên 2m, trực tiếp lên trên Mai Hoa Thung, lại đứng vững vàng.
Lão Trương ở sau lưng dùng sức nhảy một cái.
Thân người nhảy thẳng lên.
Nhảy quá cao cũng quá xa, gần như muốn từ nhảy từ đầu bên này đến đầu bên kia của Mai Hoa Thung.
Châu Trạch thấy vậy.
Lập tức kéo đầu sư một cái, kéo lão Trương một cái.
Cả người lão Trương bị Châu Trạch treo và xoay năm sáu vòng ở trên không trung, lúc này mới có thể triệt tiêu xung lực do vừa rồi anh ấy dùng sức quá mạnh mà tạo thành.
Đồng thời, hai chân của lão Trương còn đang dậm chân một cách mù quáng, giống như đang làm động tác Thái Không Bộ (bước đi trên không) độ khó cực kì cao.
Cuối cùng, Châu Trạch lại kéo xuống một cái.
Vải vóc của con sư phát ra một âm thành thanh thúy.
Thân người lão Trương đáp xuống, lúc rơi xuống đáp lên Mai Hoa Thung ở sau lưng Châu Trạch, thân hình thoắt một cái, mới ổn định được.
- Hô…
Lão Trương thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá kích thích rồi.
Những chuyên gia đang ở đây.
Trực tiếp kinh ngạc rồi.
Thật sự là bị một động tác kinh diễm.
Làm cho tê cả da đầu!
Trong khoảnh khắc.
Lúc Châu Trạch còn chưa nghĩ ra được động tác kế tiếp.
Tất cả mọi người lại đồng thời đứng dậy:
- Ba ba ba ba! ! ! !

Như thế này là.
Kết thúc rồi?
Châu Trạch đang ở bên dưới đầu sư tử.
Khẽ cau mày.
Vốn dĩ tôi đã cự tuyệt.
Nhưng tôi vừa mới bắt đầu.
Thì đã phải kêu “kéttttt”?
Ông chủ Châu chợt phát hiện, anh thế mà lại còn có một chút chưa thỏa mãn.
Nhưng.
Chấp nhận thì vẫn tốt hơn đi.
Châu Trạch nhảy xuống từ trên Mai Hoa Thung, lão Trương cũng nhảy xuống theo.
Bỏ con sư ra, lúc đáp xuống đất, chân Châu Trạch vừa chuyển, đầu sư rất nặng trực tiếp bị hất bay, đáp xuống bên cạnh hai con sư khác.
Nếu để cho Thiết hàm hàm biết được, anh lại đang dùng sức mạnh cương thi để múa sư chơi đùa, cũng không biết anh ấy có thể sẽ tức điên hay không?
Bây giờ cũng còn đang ngủ say đi, xem ra là chưa tỉnh.
- Đi chung con đường là có duyên, mời tới nơi này uống trà.
Châu Trạch và lão Trương cùng đi tới ngồi xuống.
Đám người ở trên mấy bàn bên cạnh trưng ra nụ cười thân thiện, đám người này vẫn tương đối đơn thuần, hiểu được bản lĩnh thật sự, cũng khâm phục bản lĩnh thật sự.
Cũng đúng.
Đầu năm nay.
Không có được phần tâm tư đơn thuần kia, cũng rất khó kiên trì đi tiếp trên con đường này, không nói đến vấn đề kiếm được nhiều hay ít, vì môn múa sư này, từ nhỏ đến lớn chịu đựng rèn luyện công phu thân thể, được bao nhiêu gia đình nguyện ý để cho con mình tiếp tục kiên trì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận