Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 670: Nuốt! (2)

Đã khác hẳn trước đây.
Trên dung mạo chắc chắn sẽ không có thay đổi, dù sao thì xuống địa ngục, thân thể vẫn ở lại nơi này, sao có thể thay đổi?
Nhưng cảm giác mang tới cho người khác.
Lại bất đồng.
Phảng phất như vào lúc này, trong mắt Châu Trạch.
Một đám vong hồn quỷ sai phải dựa vào giết chóc mới có được vừa rồi.
Chỉ là một đống gà đất chó sành.
Hoàn toàn không để vào mắt.
Thật ra.
Sự thực cũng là như vậy.
Lúc này, Châu Trạch nhìn linh hồn đám quỷ sai này, nếu thật sự để ý…
Sẽ có phần giống với Bill Gates đi quan tâm trứng gà hôm nay có tăng giá hay không, có nên mua nhiều thêm một chút về nhà dự trữ hay không vậy.
Tình cảnh nguyên một đám Diêm La bị đánh nát, anh có thể tính là người có nửa kinh nghiệm.
Đương nhiên phải khác.
Dù gì cũng là người từng va chạm xã hội.
Hai mắt Châu Trạch nhìn về phía một vong hồn bị bản thân mình giam cầm.
Trong tròng mắt màu đỏ ngòm..
Tràn đầy khát vọng.
Đồng thời.
Miệng anh cũng chậm rãi mở ra.
- Ông!
Một đạo vong hồn trực tiếp bị cưỡng ép túm xuống dưới.
Đưa vào trong miệng Châu Trạch.
Không cần nhấm nuốt.
Thế nhưng Châu Trạch vẫn theo thói quen nhai vài cái.
Sau khi ăn vào.
Màu đỏ thẫm trong mắt Châu Trạch càng tăng lên.
Bởi vì.
Anh càng đói hơn!
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch liên tục nuốt hơn mười vong hồn vào!
Hứa Thanh Lãng nhíu nhíu mày, cậu ta muốn nhắc nhở Châu Trạch, dù sao kiến thức của Hà Thần cũng bày rõ ở đó, nhưng cậu ta lại có chút do dự, bởi khí chất của Châu Trạch lúc này khiến cậu ta có chút không phân rõ, rốt cuộc lúc này là trong cơ thể Châu Trạch vẫn là anh hay là vị kia.
Bé trai lại có thể cảm giác được đây không phải "tổ tông" mình.
Cho nên mở miệng nói:
- Ông chủ, ăn ít một chút.
- Ăn nhiều.
- Ông chủ sẽ bị rối loạn.
- Sẽ điên mất.
Nhưng Châu Trạch lơ đễnh.
Anh thật sự quá đói.
Lập tức.
Lại liên tục nuốt thêm nhiều vong hồn.
Lúc này mới thả chậm tốc độ và tiết tấu.
Cũng không phải anh không tiếp tục ăn.
Mà anh như đứa bé lấy được món ăn vặt ngon lành, muốn chậm rãi thưởng thức, nhấm nuốt từng miếng từng miếng.
Bắt vong hồn người làm đồ ăn vặt.
Còn chậm rãi thưởng thức từng miếng từng miếng.
Mặc dù hình ảnh này không thảm liệt máu tanh như trực tiếp nuốt sống người.
Vậy mà trên thực tế.
Thật ra nó càng tàn khốc hơn!
Đối với đạo lý mà Hải Thần nói.
Không phải Châu Trạch không hiểu.
Nhưng anh không sao.
Hơn nữa cũng không quan tâm.
Có lẽ người khác sẽ lo lắng làm vậy sẽ xảy ra vấn đề gì.
nhưng anh lại không cần lo lắng.
Tuy nói tên ngu ngốc cứng đầu đã lâm vào hôn mê, không cách nào tỉnh lại.
Nhưng bản thân mình chỉ là ý thức bên ngoài.
Đám vong hồn đã bị mình nuốt vào muốn quấy phá tư duy và ý thức…
Vậy cứ để bọn họ trực tiếp đi tìm tên ngu ngốc cứng đầu là được, nếu có thể đánh thức anh ta giúp mình, bản thân mình còn phải cảm ơn bọn họ.
Thấy đám vong hồn chung quanh đã thiếu đi rất nhiều, lúc này Oanh Oanh mới có thể đi lên trước, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Châu Trạch, lấy một chiếc khăn ướt từ trong túi của mình ra, lau miệng giúp Châu Trạch.
Khóe miệng không có thứ như dầu mỡ gì, những vong hồn này vốn không có dầu mỡ.
Nhưng Oanh Oanh vẫn theo thói quen giúp ông chủ chà lau một chút.
Dưới cái nhìn của Oanh Oanh.
Những vong hồn quỷ sai này.
Có thể bị ông chủ ăn.
Là phúc khí của bọn họ.
Là tạo hóa do bọn họ tu luyện tám đời mới có!
Đây thật đúng là dư độc phong kiến.
Hình thức tư duy của Oanh Oanh ngược lại có chút tương tự với đám nhân vật lớn trong địa ngục cùng với tên ngu ngốc cứng đầu.
Nhất là khi đối mặt với Châu Trạch, bất kể Châu Trạch muốn làm gì, phản ứng đầu tiên của Oanh Oanh chính là mình phải làm thế nào mới có thể làm giúp ông chủ, mà không phải cái khác.
Khuyên can.
Không tồn tại!
Trước đây khi ông chủ tới câu lạc bộ…
Oanh Oanh còn khiêng một túi tiền mặt lớn tới tính tiền giúp ông chủ đây!
Này còn không tính là gì.
Sau khi chùi mép giúp Châu Trạch.
Oanh Oanh còn chỉ vào vong hồn một nữ quỷ sai bị nhốt bên cạnh, nói:
- Ông chủ, ăn nó đi, nó da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã thấy rất ngon, rất non.
Sắc mặt đã hồng nhuận không ít, cảm giác đói bụng cũng giảm đi rất nhiều, tiếp theo là cảm giác uể oải thật sâu, chẳng qua, những thứ này đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.
Màu đỏ thẫm trong mắt Châu Trạch đã tiêu tán không ít, ánh mắt anh nhìn khắp bốn phía, nhìn đám người đứng phía trước, sau đó lại nhìn một đám người thi thể không hoàn chỉnh nằm ở bên cạnh.
Đưa tay.
Bịt mũi một chút.
Ghét bỏ.
- ... ... - Mọi người tại chỗ.
Hạ lệnh giết người là anh.
Kết quả người ghét bỏ hoàn cảnh nơi đây dơ bẩn cũng là anh.
Loại phương thức hành vi này.
Thật rất ông chủ.
Châu Trạch đưa tay chỉ tiểu loli, hỏi:
- Tại sao cô cũng ở đây?
Châu Trạch nhớ kỹ, khi xuất phát đến Thượng Hải bọn họ cũng không kêu tiểu loli.
- Cha tôi dẫn mọi người trong nhà đến Disney chơi, vì thế tôi cũng đến xem.
Tiểu loli bày ra dáng vẻ đây là lời giải thích.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
Ngược lại ngẩng đầu.
Nhìn về phía vong hồn hơn mười quỷ sai còn thừa lại trên đỉnh đầu của mình.
Hẳn là Châu Trạch đánh giá quá cao sức ăn của mình.
Hoặc quá mê muội với cảm giác vui vẻ khi chuẩn bị thức ăn.
Đến mức thức ăn được chuẩn bị quá đầy đủ, thậm chí là nhiều hơn rất nhiều, đã tạo lãng phí không đáng có.
Nhưng thả bọn họ đi là chuyện không thể nào.
Cho dù nguyên một đám bọn họ vì mạng sống mà phát thệ giữ kín như bưng, nhưng không ai thực sự tin tưởng.
Hiện tại, bản thân âm ty đã xảy ra chuyện lớn, thân mình còn lo chưa xong, mình lại có chứng nhận quỷ sai của Thái Sơn phủ quân, có thể che đậy phần lớn tra xét đến từ âm ty, trên phương diện hành sự cũng có thể vô câu vô thúc một chút.
Chẳng qua, đây không có nghĩa bản thân mình có thể thay đổi đa dạng phương thức tìm đường chết.
Hơn nữa, bởi doanh câu đã rơi vào ngủ say vĩnh cửu, năng lực tự vệ của mình thẳng tắp giảm xuống, dù chỉ là một tuần kiểm đi lên hỏi tội bản thân mình, đối với phòng sách hiện tại đến nói, cũng đã là phiền phức cực kỳ khó giải quyết.
Kiến thức đúng là đã từng kiến thức…
Nhưng nó giống như một giấc mộng.
Sau khi thức tỉnh.
Bạn vẫn phải học cách làm đến nơi đến chốn.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn về phía tiểu Hầu Tử, đồng thời rút ra một chiếc bút máy từ trong túi.
Ông chủ Châu cũng không hoài nghi doanh câu sẽ lừa anh, bởi việc lừa gạt này không có chút ý nghĩa nào. Khi ở địa ngục, sau khi doanh câu khôi phục một phần lực lượng, đã có thể đối mặt với đám Diêm La, từng bước từng bước đánh bại đám pháp thân đang đuổi theo.
Khi đó.
Nếu như anh ta muốn.
Chỉ là một phong ấn của ngu ngốc.
Không cách nào ngăn được anh ta.
Nhưng lúc đó anh ta không làm như vậy.
Hiện tại đương nhiên anh ta cũng không cần phải đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì.
Chuyện này không phù hợp với họa phong của tên ngu ngốc cứng đầu.
Làm như vậy.
Đối với anh ta.
Là một chuyện mất mặt.
Cũng bởi vậy.
Ngu ngốc anh đã nhận được thật lâu, nhưng lại không thể sử dụng làm việc gì khác ngoài chuyện phong ấn tên ngu ngốc cứng đầu.
Bây giờ có thể lấy ra.
Thử khiến nó phát huy tác dụng trên một số phương diện khác.
- Sách Âm Dương.
Châu Trạch hô lên với tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử chu mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận