Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1760: Móng tay… của ông già (2)

Trong phòng bếp, càng là làm việc đến khí thế ngất trời, lão Hứa nấu ăn, Oanh Oanh làm trợ thủ.
Không phải là lễ tết cũng không phải sinh nhật gì đó.
Nhưng tối nay.
Chính là muốn ăn một bữa ngon.
Một vài lời, thật ra thì đã không cần phải nói ra nữa, bởi vì có nói cũng vô ích, càng phiền não hơn.
Giống như khi đối mặt với một bệnh nhân bệnh nan y thời kỳ cuối, nếu bạn lại đi bàn bạc với người ta về chuyện chăm sóc sức khỏe hay bệnh tình gì đó, thực sự rất vô nghĩa, không bằng trò chuyện về việc câu cá với người ta một chút, chơi bài kim hoa cộng thêm mấy đại muội tử trong mấy tiệm làm tóc còn hơn.
Bởi vì sự tồn tại của lão đạo, dẫn đến việc bầu không khí của tiệm sách, có chút đè nén.
Một bộ dáng vẻ tương tự, thậm chí là cùng một thân thể, nhưng cảm giác thể hiện ra, thế nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Lão đạo đã đứng ở trước vách tường suốt cả một buổi chiều, chỉ nhìn chằm chằm bức họa kia, ngắm nhìn sơn sơn thủy thủy ở trong tranh.
Không có ai đi quấy rầy ông ta, ông ta cũng sẽ không đi tìm bạn nói chuyện.
Trên thực tế, từ sau khi Phủ Quân đại nhân tỉnh dậy, đối với An Bất Khởi, cũng chỉ là hô tới gọi lui, người duy nhất có thể dùng địa vị ngang hàng mà trò chuyện với ông ta, cũng chỉ có một mình ông chủ mà thôi.
Báo chí, đã sớm xem xong, cà phê, cũng đã đổi ba ly rồi.
Ông chủ Châu híp mắt, nằm thẫn thờ ở trên ghế sô pha.
Năm tháng tốt đẹp trôi qua, nhưng quãng thời gian tốt đẹp này, lại được bao phủ một lớp màng khiến cho người ta hít thở không thông.
Nơi nào cũng không muốn đi, người nào cũng không muốn cách gặp.
Chỉ muốn cứ vậy mà nằm, nằm, nằm…
Giờ khắc này, cảnh giới tư tưởng của ông chủ Châu phảng phất như thể đã đạt được một loại cộng hưởng với Louis XV.
Luật sư An trở lại.
Luật sư An mang theo một nhóm lớn người của tiệm sách quay về.
Đi một vòng địa ngục, tất cả mọi người đều từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, lúc đi đường, còn mang theo gió.
Kính thưa các vị khán giả.
Bây giờ, ở đối diện và đang đi về phía chúng ta, là đội đại diện của tiệm sách, đi ở hàng đầu tiên, là Bình Đẳng Vương An.
Luật sư An đẩy mở cửa tiệm sách.
Bởi vì nguyên nhân cửa kính, cho nên trước khi đi vào, luật sư An đã nhìn thấy vị trí của cả lão đạo và luật sư An, nhưng vừa đẩy cửa đi vào, luật sư An đã trực tiếp chuyển hướng đi về phía bên Châu Trạch.
- Ông chủ, tôi đã trở về.
Sau đó.
Mỗi một người tiến vào.
Đều phải chào hỏi Châu Trạch.
Ông chủ Châu thực sự cảm thấy, lúc này, nếu như đổi anh thành một bức ảnh trắng đen tương đối lớn một chút, thì sẽ càng thích hợp với tình thế hơn.
Tình cảnh này, thật giống như là đang làm lễ truy điệu cho anh vậy.
Một đám đông người, ở trong phòng, cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Lão đạo vẫn đứng ở nơi đó, tiếp tục ngắm bức họa, mọi người cũng đều ngầm hiểu ý mà tránh sang một bên.
Không phải là không ai muốn đi thiểm, trên thực tế, từ hôm qua khi mọi người đi địa ngục đến hôm nay khi trở về, thân phận thay đổi, vẫn phải quy công cho lão đạo.
Trên đỉnh Thái Sơn.
Trực tiếp chém giết ba cự đầu.
Chuyện này.
Lại được giải quyết nhanh gọn sạch sẽ đến như vậy.
Ông chủ Châu cũng lười tiếp tục ở lại nơi này bị mọi người “chiêm ngưỡng” và “tưởng niệm” như vậy.
Đứng dậy.
Đi trên lầu.
Bởi vì Oanh Oanh còn ở phía dưới vội vàng nấu cơm, cho nên dù ông chủ Châu muốn ngủ một lát thôi cũng không được, dứt khoát nằm ở trên giường, cấm lấy « Tu dưỡng bản thân của người hầu gái » mà Oanh Oanh đang xem lên, lật một cái.
Đừng nói chứ, những thứ được ghi chép ở bên trong còn rất cặn kẽ, đổi một tựa đề sách khác, gọi là « làm thế nào bắt được trái tim của một người đàn ông » hoặc là « phụ nữ, bạn nên kiểm soát một người đàn ông như thế nào! », cũng không có chút không tốt nào.
- Tê tê tê… tê tê tê…
Trong khe hở ở trong phòng ngủ, truyền đến tiếng ma sát.
Lúc nghe được tiếng động này, Châu Trạch rất muốn nói với Oanh Oanh ở dưới lầu một tiếng, tối nay làm thêm một món củ sen xào.
Nửa gương mặt xuất hiện ở trước giường của Châu Trạch.
Lui về sau một bước, ngồi xuống trên ghế.
Sau đó.
Hai người đàn ông trưởng thành.
Ở trong cùng một phòng ngủ.
Nơi này rơi vào một loại yên lặng đầy quỷ dị.
Châu Trạch tiếp tục lật sách trong tay, Nửa gương mặt tiếp tục an tĩnh mà ngồi ở nơi đó.
Dường như, không có ai muốn chủ động nói chuyện.
Loại trầm mặc này.
Vẫn luôn kéo dài cho đến khi trời bắt đầu tối.
Châu Trạch đặt sách ở trong tay xuống, duỗi người, sau đó nhìn Nửa gương mặt ngồi ở nơi đó giống như là đang cosplay bức tượng “Người suy tư”.
Nói:
- Có chuyện gì?
- Nghĩ (nhớ)* anh.
- … - Châu Trạch.
Châu Trạch rất khó chịu, có thể là, lời Nửa gương mặt nói không có vấn đề gì, thứ có vấn đề, chính là bản thân anh ta.
Dù sao, bạn cũng không thể khiến cho một anh chàng đã bị giam giữ hơn cả ngàn năm bằng một loại phương thức cực kỳ tàn ác, chỉ mới vừa sống lại mấy ngày trước, lập tức hiểu được trào lưu văn hóa cùng với đủ loại ám chỉ được.
Có lẽ, Nửa gương mặt cũng cảm thấy câu trả lời của mình có chút không ổn, mở miệng tiếp tục nói:
- Tôi muốn* gặp anh ta.
(*ở đây là một loại chơi chữ, từ


– tưởng, có nghĩa là nghĩ, nhớ, hoặc là muốn, nên câu tùy ngữ cảnh sẽ hiểu theo nghĩa khác)
Người Nửa gương mặt thích nhất, vẫn là Thắng…
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Hít sâu một hơi.
Giờ khắc này.
Ông chủ Châu cảm thấy bản thân cần tiến hành một lần sám hối với linh hồn tội ác ô uế kia của mình.
- Tôi cũng đã không nói chuyện với anh ấy chừng mấy ngày rồi.
Bắt đầu từ khi trở lại từ Tam Á, Châu Trạch vẫn chưa trò chuyện quá nhiều với Doanh câu.
Trên thực tế, trước khi đi Tam Á, tần suất Doanh câu sủi bọt, cũng đã giảm đi rất nhiều rất nhiều rồi.
Có lẽ.
Là bởi vì Hiên Viên kiếm đã định mục tiêu tiếp theo là mình.
Vào lúc này.
Nói chuyện quá nhiều.
Cũng không có ý nghĩa gì nữa đi.
- Tôi có chuyện, muốn hỏi anh ta.
- Tôi đi gọi giúp anh.
Châu Trạch nhắm mắt.
Chỉ nhắm mắt.
Cũng không làm gì.
Cũng không gọi ở trong lòng.
Sau đó mở mắt ra.
Nói với Nửa gương mặt.
- Anh ấy nói lười để ý tới anh..
- … - Nửa gương mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận