Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1650: Sinh lão bệnh tử (1)

Trên thực tế, cho dù lúc buổi tối bạn đã chải răng rồi, đã tắm rửa đến sạch sẽ tươi mát cộng thêm trên người có mùi thơm giống như Hương phi nương nương.
Nhưng lúc sáng sớm khi mới vừa thức dậy, trong miệng cũng sẽ mang theo một mùi hương tuyệt vời.
Cho nên, có đôi khi Lữ Văn Lượng xem một ít phim truyền hình, trong phim nam nữ chính ngủ một giấc vừa thức dậy là đã bắt đầu ôm hôn nồng nàn.
Đây là một hình ảnh rất không thực tế đấy, thật sự chính là khiến người ta sảng khoái đến mức sợ hãi đấy.
Thật ra thì phòng ngủ bên trong du thuyền không quá lớn, có chút giống với phòng nhỏ trong chuỗi khách sạn, nhưng dù sao cũng là ở trên biển, điều kiện này đã rất không tệ rồi.
Rửa mặt.
Cạo râu.
Lấy ra một bộ quần áo mới từ bên trong vali hành lý.
Lữ Văn Lượng chỉnh lý bản thân xong, đi ra khỏi phòng.
Anh ta cảm giác dường như bản thân đã quên mất thứ gì đó.
Là chuyện làm ăn sao?
Hay là chuyện phân chia tài sản với vợ?
Hoặc giả là, chuyện gì khác?
Anh ta là một người thích đào tận gốc vấn đề, ham muốn khống chế rất mạnh, nhưng không biết tại sao, hiện tại, anh ta lại chỉ một lòng muốn trốn tránh việc tiếp tục suy nghĩ đào sâu về vấn đề này.
Đây là một loại bản năng tự bảo vệ bản thân, dù chỉ cách một tầng giấy, chỉ cần bạn tình nguyện, tờ giấy này cũng có thể biến thành một tấm thép cứng rắn.
Đi lên cầu thang bên mạn thuyền, đi lên truyên boong thuyền.
Trời xanh, mây trắng, mặt biển xanh thẳm giống như một khối hổ phách tinh khiết nhất.
Hít một hơi không khí mang theo vị mặn của biển, khiến cho người ta có một loại cảm giác trái tim rộng mở.
Hoàn cảnh tốt như vậy, không khí mát mẻ nhủ vậy.
Không hút một điếu thuốc.
Thì quá không ra gì rồi.
Lữ Văn Lượng sờ túi một cái, phát hiện thuốc của mình không ở trên người, bật lửa cũng không có ở trên người, anh ta đi về phía boong tàu, muốn tìm nhân viên ở đây lấy thuốc lá.
Nhưng ở khúc ngoặt.
Lại nhìn thấy một người trên mặt mang mặt nạ đang rúc vào mạn thuyền, người đó, đang ngắm biển.
Trong một khoảnh khắc.
Những ký ức về chuyện tối hôm qua đều bắt đầu hiện ra.
Phảng phất một cuộn phim chiếu bóng đang bắt đầu quay ngược lại.
Cuối cùng.
Hình ảnh đã ngừng lại ở trên con rắn khổng lồ ở bên cạnh mạn thuyền của du thuyền.
Đồng tử của Lữ Văn Lượng bắt đầu phóng đại.
Tần số nhịp tim bắt đầu thay đổi.
Thẳng đến lúc người mang mặt nạ kia nhìn về phía anh ta một cái.
Chỉ cần cái liếc mắt này.
Đã khiến Lữ Văn Lượng yên tĩnh lại.
Phảng phất như giờ khắc này.
Bản thân đã có được sự yên bình.
Hôn nhân sao.
Tài sản sao.
Thương trường sao.
Bí mật nhỏ sao.
Quyền nuôi dưỡng sao.
Những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ có sự yên bình lúc này.
Mới là thứ cả đời mình theo đuổi.
Liếc mắt, độ người vào cõi Phật.
Không cần những lời mô tả khoa trương lung tung, không cần quá nhiều lời nói hay miệng lưỡi, chỉ một cái liếc mắt, thì đã có thể khiến cho bạn trải nghiệm được sự bình yên của cửa Phật thật sự.
Giống như một loại chất gây nghiện.
Lúc này.
Một người đàn ông gầy gò từ phía bên kia đi tới, lúc nhìn thấy Lữ Văn Lượng, hai tay của anh ta hợp lại thành hình chữ thập:
- A di đà phật, thí chủ, tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không?
- Được, tốt, rất tốt.
Lữ Văn Lượng cũng hợp hai tay lại thành hình chữ thập, không quá đúng tiêu chuẩn, nhưng nỗi sợ hãi lúc này, lại là thật.
- Vậy thì tốt. - Người đàn ông gầy gò yên tâm.
- Hai người đã dùng bữa sáng chưa? - Lữ Văn Lượng hỏi - Đến ăn bữa sáng đi.
- Đa tạ thí chủ.
Người đàn ông gầy gò nghiêm túc cảm ơn.
- Sư phụ khách khí rồi, mời.
Vào phòng ăn nhỏ, nhân viên đã chuẩn bị bữa sáng rất đúng giờ.
Lữ Văn Lượng nhìn lướt qua bàn ăn, luống cuống nói:
- Tôi đi sắp xếp người xem thử có làm đồ chay hay không, chuyện này…
Ai biết được, không đợi Lữ Văn Lượng nói xong.
Người đàn ông gầy gò và người mang mặt nạ kia cũng đều đã ngồi xuống.
Dùng một loại thái độ rất thành kính mà bưng thức ăn lên, ung dung thong thả ăn.
- Sư phụ, hai người không ăn chay sao? - Lữ Văn Lượng hỏi.
- Ăn chay. - Người đàn ông gầy gò trả lời.
- Vậy…
- Đồ hóa duyên, thí chủ cho cái gì, chúng tôi sẽ ăn cái nấy, đây là duyên phận.
- Hóa duyên, vốn là ý đó, duyên, không phân biệt rau thịt, chú trọng rau hay thịt, vốn đã là một loại hình thức
- Là tôi chiêu đãi không chu toàn.
- Thí chủ nói quá rồi, Phật ở trong lòng, tín ngưỡng ở trong tâm, tôi luôn luôn không thích câu rượu thịt đi qua ruột này, nhưng nó tự có đạo lý riêng.
- Ăn chay, khổ hạnh, giới luật, là để cho người càng gần gũi bản thân hơn, càng gần gũi với đức phật hơn.
- Về phần thứ gì có thể ăn, thứ gì không thể ăn, thứ gì không nên ăn, ăn cái gì có tội nghiệt, quá mức đặt nặng chuyện này, ngược lại chính là mê muội thực sự.
- Đức phật, người là vì chúng sinh bình đẳng, chứ không phải là phân biệt chúng sinh.
- Vâng, là tôi đường đột, đa tạ sư phụ chỉ điểm, xin lắng nghe, xin lắng nghe.
Lữ Văn Lượng cũng ngồi xuống, cùng ăn chung bữa sáng.
Người mang mặt nạ ăn rất ít, người đàn ông gầy gò ăn thật nhiều.
Bữa ăn sáng nhanh kết thúc lúc.
Người đàn ông gầy gò đặt chén đĩa xuống, hỏi:
- Thí chủ, còn cần bao lâu nữa thì chúng ta sẽ lên bờ?
- Còn hơn ba giờ đi đường nữa, sắp rồi.
Người đàn ông gầy gò nhìn về phía người mang mặt nạ, muốn nói gì đó, lại không chờ anh ta mở miệng, người mang mặt nạ đã đứng lên, một mình đi ra khỏi phòng ăn.
Người đó, lại đang ngắm biển rồi.
Ông ta thích ngắm biển, giống như chuyện ông ta thích ngắm trời vậy.
Ông ta đã chờ một năm, bầu trời địa ngục mới xảy ra thay đổi, chẳng qua là, điều mà ông ta thực sự mong muốn, lại không hề thực sự xuất hiện.
Nói đúng ra, thật ra thì ông ta cũng không biết kết quả mà bản thân mong muốn là cái gì, không nói ra được, cũng không hình dung được, nhưng ít ra, ông ta có thể chắc chắn được chuyện đó không phải là thứ mình muốn.
Người đàn ông gầy gò đi tới sau lưng Bồ tát.
Nói:
- Bồ tát, vẫn là để tôi cõng ngài lên trên bờ trước đi, thuyền này, mặc dù so với thuyền bè ngàn vạn năm trước thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng thực sự vẫn quá chậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận