Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1655: Vòng xoáy (2)

Phía trên truyền đến một giọng nói:
- Rốt cuộc cũng tìm được, quỹ tích trôi của thứ này cũng thật là kỳ quái.
- Mau đi xem thử một chút, xem còn có ai sống sót hay không.
- Có cần phải báo gấp thượng quan hay không?
- Đây hẳn là chuyện mà thủ lĩnh phải suy tính, hơn nữa, thượng quan đại nhân đang ở Hải Khẩu, bây giờ chạy tới cũng không kịp nữa rồi, nếu như đợi tới khi trời sáng, chỉ sợ thứ này đã tạo thành khủng hoảng cho người dân trong thành phố rồi, cuối cùng xử phạt lần này nhất định sẽ rơi xuống đầu của chúng ta mà thôi.
- Các người ồn ào gì thế, để cho thủ lĩnh đưa ra quyết định.
Lúc này.
Giọng nữ duy nhất xuất hiện, nghe qua có chút cảm giác của lão đại:
- Trước tiên kiểm tra một chút, xem thử còn có thứ gì tốt sót lại hay không rồi nói tiếp.
“Phốc!”
“Phốc thông!”
“Phốc!”
Tiếng xuống nước vang lên, hiển nhiên, ba người bên kia cũng muốn xuống nước tra xét.
Mà ở một phía khác.
Trương lão đầu cùng luật sư An trố mắt nhìn nhau.
Châu Trạch – người đang đưa lưng về phía bọn họ - thì lại đưa tay ra.
Vẫy vẫy.
Luật sư An cùng Trương lão đầu lập tức hiểu ý.
Hai người đồng thời nhanh chóng lặn xuống.
Châu Trạch thì đi vòng qua cái bóng đen khổng lồ này, bắt đầu đi về phía bên kia.
Đèn của du thuyền, rất sáng, ở bên trên là một người phụ nữ trên người mặc Hán phục đang đứng ở đó.
Váy dài màu đỏ, trên tóc còn mang một cây trâm, mặt trái xoan, vóc người cao gầy, chỉ là quá gầy mà thôi.
Hoặc giả, có thể nói đây chính là thói hư tật xấu của cánh đàn ông đi, khi nhìn thấy phụ nữ đẹp thì trong đầu liền bắt đầu tự động bình phẩm đánh giá.
Người phụ nữ đã bị giật mình.
Cô ta không nghĩ tới, nơi này lại còn có những người khác.
Lúc này hai tay cô ta dang rộng ra.
Trâm ngọc cài tóc trên đỉnh đầu cũng rời khỏi tóc.
- Là ai!
Hỏi thì hỏi.
Nhưng cây trâm cũng hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh lục với tốc độ cực nhanh.
Hiển nhiên.
Cô ta không ngại việc đối phương có thể trả lời vấn đề của mình hay không, vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện người chết thì chắc chắn là tốt hơn việc bỗng nhiên xuất hiện người sống rồi.
Thật đúng là, tính tình nóng nảy thật đấy.
Châu Trạch đưa tay.
Hai móng tay nhanh chóng mọc dài ra,
- Rắc rắc!
Chiếc trâm ngọc với tốc độ cực nhanh trực tiếp bị Châu Trạch dùng hai móng tay kẹp lại.
Có chút giống như động tác tay không đỡ đạn ở trong phim.
Ngược lại không phải là ông chủ Châu cố ý đùa giỡn chơi đùa, thành thật mà nói, chung quy lại cũng là người đã từng giết Diêm Vương, cũng đã sớm thoát khỏi thú vui cấp thấp kiểu đi trên đường gặp một người phụ nữ xinh đẹp thì muốn giả ngầu trước mặt người ta rồi.
Nhưng không còn cách nào, thực lực như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân, trong những khoảnh khắc đơn giản, cũng vẫn đẹp trai như vậy.
Vị trí móng tay tiếp xúc với trâm ngọc không ngừng truyền tới tiếng “xì xì xì”.
Hiển nhiên.
Trên chiếc trâm ngọc này có độc.
Chẳng qua thì cũng còn may, rõ ràng là độc tính trên móng tay của ông chủ Châu mạnh hơn.
- Anh là ai?
Người phụ nữ mặc Hán phục hỏi lại.
Sau đó.
Ánh mắt của cô ta nhìn xuống phía dưới.
Phát hiện Châu Trạch đang đứng ở trên mặt biển.
Có chút giống với hình ảnh ở bên trong tiểu thuyết võ hiệp, dĩ nhiên, thật ra thì cũng không mơ hồ như vậy, mọi người đều là người trong nghề, cho nên có thể hiểu rõ được rốt cuộc thì việc đứng ở trên biển nhằn nhã như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Nếu như chỉ là linh hồn bay lượn thì cũng đơn giản thôi, nhưng nếu như làm chuyện này với nhục thân, người có thể làm được chuyện này không ít, nhưng giống như là tập hít đất vậy, lúc bắt đầu có thể làm được mấy cái, nhưng sau đó thì không thể tiếp tục kiên trì nữa rồi.
Rất hiển nhiên.
Nhìn loại tư thế ung dung này của đối phương, rõ ràng không thuộc về loại trạng thái gắng gượng.
- Cô trả lời cho tôi trước đi.
Châu Trạch rất bình tĩnh nói.
Ngay sau đó.
Trâm ngọc bị anh lấy xuống, móng tay lướt qua ở trên trâm ngọc, giờ khắc này, người phụ nữ kinh ngạc khi phát hiện pháp khí của mình lại bị cưỡng chế cắt đứt mối liên hệ với mình.
Cây trâm này còn rất đẹp mắt.
Có thể mang về cho Oanh Oanh.
Luôn để cho người ta lấy đồ chôn theo của mình ra để duy trì cuộc sống, anh cũng không thể thật sự vô lương tâm như vậy, có cơ hội cũng phải đặt một chút đồ.
Lúc này.
Dưới mặt biển nổi lên hai luồng bóng nước.
Một tay luật sư An một tay kẹp theo một bé con nổi lên.
Bên kia.
Trong tay Trương lão đầu cũng xách theo một bé con.
- m ti có thứ tự, âm ti có thứ tự cái quỷ nhà anh đó, ha ha ha ha, ông chủ, con hàng này thật sự rất cực phẩm nha, anh biết anh ta đã làm gì ở bên dưới không, nhìn thấy tôi ở dưới đó, lại trực tiếp há miệng đọc khẩu quyết ở ngay dưới mặt biển, sau đó tự mình bị sặc…
- Ai yo má ơi, buồn cười chết tôi rồi, tôi trực tiếp cho một quyền thì anh ta đã bị đánh ngã rồi.
Thật là đáng yêu và dễ thương mà.
Người phụ nữ mặc Hán phục nhìn thấy tất cả thủ hạ của mình đều đã bị bắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh, cô ta đã ý thức được gì đó, lập tức lấy lệnh bài bộ đầu của mình ra hướng về phía Châu Trạch.
Nói:
- Tôi là bộ đầu của âm ti ở Tam Á.
- A, vẫn còn chưa ngu ngốc.- Luật sư An ở bên cạnh, đảm nhiệm nhân vật Tiểu Đức Tử đi cùng Hoàng đế khi thường phục vi hành.
Tiếp tục nói:
- Người ở trước mặt cô, là U Minh...
- Là tuần sứ đại nhân của khu vực Tô Trung.
- Còn không mau quỳ xuống hành lễ!
Người phụ nữ mặc Hán phục lại cũng rất dứt khoát, cũng không nói muốn xem văn tự xuất thân của Châu Trạch, ngược lại, bất kể Châu Trạch có phải là tuần sứ đại nhân hay không, cô ta cũng sắp quỳ rồi.
Nhưng mà.
Ngay trong lúc người phụ nữ sắp quỳ xuống.
Cái bóng to lớn vốn đang ngừng ở nơi này lại đột nhiên chuyển động.
Lúc này, ở bên dưới đã xuất hiện một vòng xoáy nước khổng lồ, cùng với lực hút cuồng bạo.
Đệt mợ!
Lúc này, ánh mắt của luật sư An trừng một cái.
Vội vàng vứt bỏ hai bé con ở trong tay, tay chân luống cuống điên cuồng bám vào ông chủ nhà mình, dang hai tay ra, hy vọng ông chủ nhà mình bắt lấy chính mình.
Có ai không phải là bé con chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận