Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1663: Hai chúng ta (2)

Trên bếp lò là một cái nồi đất, bên trong đang ở nấu thịt.
- Chít chít chi! ! !
Tiếng kêu có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Châu Trạch theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy một Tiểu Hầu Tử với khung xưng rất lớn đang bưng một vò rượu tung người nhảy qua dòng suối nhỏ, nhanh chóng chui vào trong đình.
Tiểu Hầu Tử tìm được chén đũa.
Dè đặt bắt đầu rót rượu, rất sợ sẽ lãng phí một giọt nào.
Châu Trạch ngồi dậy.
Không vội vã đi vào bên trong đình hóng mát.
Cũng không gọi.
Trong trí nhớ.
Có đến vài lần rồi.
Mỗi lần bản thân nhìn thấy một màn này.
Chỉ cần anh chạy tới hoặc là hô to một tiếng.
Giấc mộng này, cảnh tượng này, cũng lập tức kết thúc.
Ông chủ Châu cứ vậy lặng lẽ ngồi ở chỗ đó.
Ngón tay nhổ cỏ đuôi chó ở trên mặt đất, vô thức cuộn tròn từng vòng từng vòng theo đầu ngón tay.
Có lẽ là thật sự quá mức nhàm chán.
Thậm chí còn cho một cọng cỏ vào trong miệng cắn lấy.
Cảm giác khung cảnh tương phản lập tức hiện ra.
Người khác thì ăn thịt.
Anh thì đang gặm cỏ.
- Ô ô... Ai da da!
Người đàn ông mặc quần áo màu trắng lấy ra một cái muỗng gỗ lớn, lúc ra một tảng thịt lớn, thịt này đã được hầm đến nát, có màu hồng tươi.
Cầm đũa lên đâm đâm một cái ở trên tảng thịt.
Da thịt căng mọng.
Rất có độ đàn hồi.
Lại tách bên trong ra.
Thêm một phần thì quá mỡ, giảm một phần thì quá nạc.
Mỡ nạc xen lẫn với nhau, vừa đúng.
Ánh mắt của Châu Trạch không tự chủ bị bên trong đình hấp dẫn, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng.
Ngược lại cũng không phải là ông chủ Châu tham ăn đến như vậy, giống như là Tam Mao của xã hội cũ vậy.
Đây coi là phản ứng bình thường của một người khi nhìn thấy một người khác ăn đồ ăn mỹ vị đi.
Hơn nữa.
Lúc này, Châu Trạch thật sự có chút đói.
Lúc này, người đàn ông mặc quần áo trắng mới đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài đình, rơi vào trên người của Châu Trạch.
Châu Trạch cũng đang nhìn người đó.
Đừng nói chứ.
Đây là lần đầu tiên ông chủ Châu nhìn thấy dáng vẻ của đời cuối cùng, lúc trước cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mà thôi, lần này, nhìn thật cẩn thận.
Bộ dáng của đối phương, so với Hoắc Kiến Hoa thì thiếu một chút cứng rắn, so với Hồ Ca thì thiếu một chút ngây ngô.
Sau khi nhìn thấy mặt mũi của ông ta.
Bạn sẽ theo bản năng mà nảy sinh một loại cảm giác như những vai nam chính trong những phim truyền hình tiên hiệp lúc trước đều có thể cho vào nấu lại được rồi.
Nhất là loại khí chất ở trên người đối phương kia.
Hô…
Khó trách có thể mê hoặc mấy Hầu Tử kia đến sít sao như vậy.
- Thịt ngon rồi này.
Người đàn ông mặc quần áo trắng vẫy tay với Châu Trạch, giống như là đang ra hiệu cho một người bạn tới cùng nhau thưởng thức đồ ăn ngon vậy.
Châu Trạch do dự một chút.
Đành như vậy.
Tỉnh mộng thì tỉnh đi.
Tỉnh mộng là có thể gọi đồ ăn bên ngoài rồi.
Dù sao cũng hơn ở đây tiếp tục xem người ta ăn ngon uống say.
Đứng dậy.
Vỗ vỗ tay.
Châu Trạch đi về phía đình hóng mát.
Điều khiến cho Châu Trạch có chút khó hiểu là.
Thẳng cho đến lúc anh đi vào bên trong đình hóng mát.
Giấc mộng này.
Cũng chưa kết thúc.
Chuyện này ngược lại đã khiến cho Châu Trạch không thích ứng được, sửng sốt một lát, sau đó dứt khoát khoanh chân ngồi xuống ở trước bàn nhỏ.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh bưng vò rượu không thấp hơn nó bao nhiêu kia, rót rượu cho Châu Trạch.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của nó, không thua kém con khỉ nhỏ ở trong tiệm sách nhà mình chút nào cả.
Nhưng con hàng này, sau khi lớn tuổi thật khó sống chung mà.
Tiểu Hầu Tử đã rót rượu xong rồi, nâng ly chén đẩy về phía trước mặt Châu Trạch, mang theo chút xấu hổ ngại ngùng, dáng vẻ dường như rất không được tự nhiên.
Châu Trạch cố ý trợn mắt với nó một chút.
Lông trên người Tiểu Hầu Tử trực tiếp bị dọa đến run rẩy.
“Sưu” một tiếng, chạy đến sau lưng người đàn ông mặc quần áo trắng.
- Ha ha.
Châu Trạch không nhịn được bật cười.
Tại sao khi còn bé lá gan của con hàng này nhỏ vậy chứ?
Cũng không thể nào là anh khiến cho người ta sợ hãi đến như vậy, đúng không?
Người đàn ông mặc quần áo trắng chia thịt xong, đẩy đến trước mặt của Châu Trạch, sau đó bưng chén lên.
Cười nói:
- Ông ta cảm thấy ông ta rất thông minh.
Châu Trạch biết rõ, “ông ta” ở đây, hẳn là chỉ Bồ tát.
Người đàn ông mặc quần áo trắng lại tiếp tục cười nói:
- Nhưng hai ta, so với ông ta, có lẽ còn thông minh hơn nhiều lắm!

Cùng ăn cơm với một nhân vật lớn là một loại trải nghiệm như thế nào?
Chuyện này không khỏi khiến cho người ta liên tưởng đến bữa ăn tối buffett và đấu giá, sau khi đã được còn phải điên cuồng thổi phồng lên tranh thủ kiếm lại khoản chi tiêu không hề nhỏ này.
Ông chủ Châu vẫn luôn tự nói trong lòng với bản thân.
Đối mặt mình là lão đạo.
Là lão già thô bỉ thích sờ đũng quần và an ủi Đại muội tử kia.
Nhưng cũng không phải là lúc nào ám thị tâm lý cũng có hiệu quả.
Vị trước mắt này, so với lão đạo, đơn giản là chính là khác biệt như trời với đất đấy, nhất là loại khí chất dòng dõi quý tộc tản ra từ trên người đối phương như thế nào, thật sự là rất khó khiến cho người ngồi đối diện ông ta có thể tiếp tục duy trì sự ổn định được.
- Nhưng chuyện này ấy mà, vẫn phải dựa vào vận may, trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm, cuộc sống này, thật sự không thú vị mà.
Đời cuối cùng thở dài.
Lấy ra một đĩa bánh bao không nhân cùng với đồ ăn kèm ở dưới mặt bàn.
Đây không giống như phương pháp ăn bánh bao nhân thịt, cũng không phải là phương pháp để ăn vịt quay*, rất có loại cảm giác như cả hai kết hợp.
(*vịt quay thường ăn kiểu cuốn)
- Ăn một cái?
Đời cuối cùng lấy ra một cái bánh bao không nhân, đưa cho Châu Trạch.
- Theo lý thuyết, người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát.
- Chúng tôi đấy à, đều không đi theo cách này, cũng không hy vọng xa vời là người đi trước trồng cái cây này, tôi cũng không có cái mệnh được hưởng bóng mát này.
- Nhưng không chịu được việc người đi trước tạo ra hố bẫy nha, cái hố này đào đến quá lớn rồi, đào đến mức khiến cho kẻ gian chú ý rồi.
- Nếu không nhảy qua được, thì tất cả đều bị hủy bỏ, sẽ rơi xuống hố.
- Nhưng muốn nhảy qua thứ này, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, chậc chậc.
- Trách thì chỉ trách, thời đại mà tôi ra đời quá muộn, ngài ấy lại sống từ quá sớm, cái hố này đã sớm đào xong rồi, thật đúng là không cách nào không gánh được mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận