Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 270: Thi tốt nghiệp trung học (2)

Đón xe trở lại phòng đọc sách.
Dọc theo đường đi Châu Trạch đều đang tự hỏi phải làm thế nào mới có thể biển thủ.
Bảo Sơn ở ngay trước mặt mình, mình cũng đã có chìa khóa cửa, bởi vì mình có thể chủ động khiến nó tỉnh lại. Vậy mà mình lại không biết phương pháp để chuyển vàng bạc châu báu từ trong bảo sơn ấy về nhà mình.
Đây là một vấn đề khiến người ta cảm thấy rất nhức đầu.
Có điểm giống với cái đêm người phụ nữ không có mặt ngụy trang thành bác sĩ Lâm câu dẫn mình trước đây.
Hữu tâm vô lực.
Khi Châu Trạch xuống xe đã chạng vạng tối, trong tiệm sáng đèn.
Sau đó.
Trong tiệm sách có thật nhiều người.
Đúng vậy, thật nhiều người.
Dựa theo trí nhớ của ông chủ Châu, hiệu sách của mình đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Đi vào phòng đọc sách, cơ bản đều là thanh niên bộ dáng học sinh, nam nữ đều có, bọn họ an tĩnh ngồi ở phía trước người thì đọc sách, người thì làm bài tập.
Có mấy người còn đang khẽ nhúc nhích bờ môi, hẳn là đang học từ vựng tiếng Anh.
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút.
Đêm nay.
Làm ăn thật tốt.
Hứa Thanh Lãng ngồi bên cạnh quầy bar, khi Châu Trạch đến gần, Hứa Thanh Lãng nhún nhún vai, nói: - Thế nào, có phải anh cảm thấy việc làm ăn đêm nay tốt tới thần kỳ không?
- Làm sao vậy?
Bỗng nhiên có nhiều quỷ tới đây như vậy, có nghĩa là vô số công trạng tới, ông chủ Châu có chút không thích ứng.
Quá đã quen cuộc với cuộc sống khổ cực , ti tiện.
- Chờ sáng mai khi kỳ thi đại học lại bắt đầu.
Hứa Thanh Lãng châm một điếu thuốc, phun ra một vòng khói, tiếp tục nói:
- Đây đều là vong hồn của học sinh, bọn họ không biết mình đã chết rồi, vẫn cho rằng ngày mai mình sẽ thi đại học cho nên đến đây ôn lại kiến thức.
- Nhiều như vậy?
- Còn có những người thi rớt đại học, nhảy lầu tự sát.
- Ah.
Hai người đàn ông cùng ngồi bên quầy bar hút thuốc.
Châu Trạch không vội đưa những người này xuống địa ngục để tích điểm, nguyên nhân là vì nguyên một đám bọn họ đang ôn tập rất khẩn trương, rất chú tâm, tạm thời Châu Trạch không muốn quấy rầy bọn họ.
- Thành tích học tập của tôi không tốt từ nhỏ. - Hứa Thanh Lãng cảm thán nói: - Không trải qua kỳ thi đại học.
Châu Trạch gật đầu, nói:
- Lúc đi học, mấy người xinh đẹp trong lớp thường là những người có thành tích học tập không quá tốt.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Còn anh, hẳn là thành tích học tập của anh rất không tồi nhỉ? Sinh viên hàng đầu? Nếu không hẳn đã không thể trở thành bác sĩ khoa ngoại thiên tài nhỉ?
- Anh có thể dò tìm thông tin, năm đó tôi là trạng nguyên khoa học tự nhiên của Thông Thành.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút.
- Ha, thật không nhìn ra anh lại là học phách.
- Học phách thì thế nào, kết quả là cuối cùng cũng biến thành quỷ.
Cửa phòng sách lại có một người khách đi tới, là một người phụ nữ đã có chồng, quần áo mộc mạc.
Là người quen.
Trước kia người này đã tới trong tiệm.
- Chỗ của ngài lại đổi rồi sao? Tôi phải tốn chút thời gian mới có thể tìm được. - Phụ người nói.
- Ah, ngồi xuống trước một chút đi, đợi lát nữa rồi lên đường. - Châu Trạch chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.
- Ôi, tốt.
Người phụ nữ đã có chồng kia ngồi xuống.
Trước đây bà ấy đã tới phòng đọc sách của Châu Trạch, bà ấy đã đi vào cũng với cô gái giàu có dẫn theo Corgi kia.
Chẳng qua trước đây bà ấy có nói vì phải cổ vũ cho con trai đang thi vào đại học, cho nên Châu Trạch mới mở một mặt lưới, để bà ấy rời khỏi, không đưa bà ấy xuống địa ngục ngay.
Trời sáng sẽ thi tốt nghiệp trung học, mà nhiệm vụ ngồi cùng con trai khi học của bà ấy cũng kết thúc, cho nên dựa theo ước định, bà ấy tới đây để báo cáo.
- Không đợi khi con bà có điểm sao? Chí ít cũng có thể nhìn xem con của bà có thi đậu đại học hay không. - Châu Trạch hỏi.
- Có gì hay mà nhìn, người làm mẹ như tôi chỉ có thể làm được chừng đó mà thôi. Mỗi ngày ôn tập với nó tới đêm khuya, khi nó ngủ thiếp đi tôi lại ở ngay bên cạnh nhìn nó. Cha nó sơ ý, thỉnh thoảng tôi phải báo mộng nói cho cha nó biết ngày mai cha nó phải cho con trai ăn gì, phải bồi bổ như thế nào,...
- Nó thi tốt nghiệp trung học.
- Cho dù là thi được điểm cao hay điểm thấp.
- Cho dù nó học trường đại học nào.
- Tôi cũng đều không để ý.
- Nó tự có nhân sinh của mình, có con đường của mình, chỉ là một kỳ thi đại học mà thôi, nhân sinh của nó chỉ mới vừa mới bắt, con đường tương lai còn rất dài, rất dài.
- Cũng không phải một kỳ thi đại học là có thể quyết định hoàn toàn. Tương lai của nó vẫn phải do chính nó cố gắng tranh thủ.
- Bà đã nhìn ra được là tốt rồi. - Châu Trạch gật đầu.
Lần ngồi xuống này.
Gần như đã ngồi xuống tới lúc trời sắp sáng.
Ngày hôm nay thời gian phòng đọc sách đóng cửa lâu hơn những ngày khác rất nhiều..
Cũng đã tới lúc rồi.
Châu Trạch đứng lên.
Mở cửa địa ngục ra trước.
Sau đó vỗ vỗ tay hô lên với đám học sinh vừa nghiêm túc học tập cả đêm kia:
- Thi tốt nghiệp trung học.
- Các học sinh mau tới nơi đây nhận giấy dự thi.
- Chúc các cháu.
- Thuận buồm xuôi gió.
Bên cạnh.
Hứa Thanh Lãng bưng ra bánh ngọt và bánh chưng gạo nếp cậu ta mới nấu xong.
Sau đó hô lên với vong hồn của đám học sinh:
- Trước khi lên đường.
- Một người cầm một chiếc bánh ngọt lại thêm một chiếc bánh chưng rồi hãy đi.
- Chú các cháu.
- Thi đậu!
Hôm nay thu hoạch của ông chủ Châu thực sự rất lớn, thậm chí có thể nói là đã rất lâu rồi ông chủ Châu chưa gặt hái được một lần lớn như vậy, cho dù là điểm công trạng hay là tiền âm phủ, lần này thật sự là đủ lợi nhuận.
Đúng thật là cho dù là ngành nghề nào cho dù là thời điểm nào, thì tiền của học sinh vẫn luôn là thứ dễ kiếm nhất.
Sau khi đưa vong hồn của nhóm học sinh này lên đường xong, Châu Trạch đi tắm một cái, sau đó đi thẳng lên tầng chuẩn bị nghỉ ngơi. Bạch Oanh Oanh đã trải sẵn ra nệm, cũng đã sớm tự tắm rửa tới thơm ngát.
Đi tới mép giường, Châu Trạch cũng không vội trên giường, mà anh đứng bên cạnh cửa sổ châm một điếu thuốc.
Hứa Thanh Lãng biết Châu Trạch có thói quen này, cười cười nói người ta phải “hành sự” xong mới hút thuốc cho tăng lạc thú, ông chủ Châu lại cứ thích hút thuốc trước.
Chẳng qua giai đoạn “hút thuốc trước” của ông chủ Châu hôm nay hơi dài thì phải.
Bạch Oanh Oanh nằm trên giường đã sớm sẵn sàng lại nhận ra được điểm kỳ quái, chỉ thiếu điều không hô lên một tiếng:
- Ông chủ, anh mau tới đây, anh mau tới đây...
Châu Trạch quay đầu lại nhìn Oanh Oanh, cười cười, nói: - Xấu hổ, vừa rồi tôi vốn rất mệt, hiện tại lại không mệt.
Nói xong, lại châm một điếu thuốc.
Bạch Oanh Oanh xuống giường, lấy một cái ghế đưa đến để Châu Trạch ngồi lên, cô ấy thì lại đứng ở phía sau Châu Trạch đấm vai cho anh, ôn nhu nói:
- Ông chủ, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Châu Trạch không trả lời mà lặng lẽ dang hai tay ra, mười móng tay màu đen chậm rãi dài ra, một chút khói đen ở giữa móng tay không ngừng vờn quanh móng tay.
Thân thể Bạch Oanh Oanh liên tục run rẩy vài cái, đối với móng tay của Châu Trạch, cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
- Cô nói xem, trừ cặp móng tay này thì tôi còn có cái gì nữa?
Châu Trạch như đang hỏi Bạch Oanh Oanh, lại như đang lầm bầm lầu bầu.
Tiểu loli kiến nghị Châu Trạch "biển thủ".
Cho nên bây giờ Châu Trạch đã bắt đầu chân chính tự hỏi vấn đề này.
Phải trộm thế nào.
Phải trộm thế nào.
Trộm đến mức khiến nhà nước không thể dấy lên chút hoài nghi, không thể nhà nước bắn ngược và truy cứu trách nhiệm, thậm chí còn phải cảm ơn mình.
Đây chính là một môn học rất cao thâm.
Bạch Oanh Oanh không hiểu rõ ý của ông chủ, nếu không biết, cô ấy liền không hỏi nhiều, chuyên tâm xoa bóp cho ông chủ.
Lúc này.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên, là điện thoại của tiểu loli.
- Alo, chuyện gì?
Mới đêm trước vừa gặp mặt nói chuyện, lúc này cô bé lại gọi điện thoại đến, Châu Trạch cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
- Có chút việc nhỏ, một gã quỷ sai ở Thường Châu có việc phải đi qua Thông Thành, đã lên tiếng chào hỏi tôi, mà tôi tới thông báo cho anh một tiếng.
- Ah.
Điện thoại dập máy.
Châu Trạch xoa xoa huyệt thái dương của mình, lại bắt đầu rơi vào trầm tư.
Nhân loại có năng lực mô phỏng trời sinh, loại năng lực này từ nguyên thủy đã diễn hóa thêm một bước, chính là "học tập".
Sau khi để điện thoại xuống, Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu đang chậm rãi nhớ lại cảm giác khi ý thức trong thân thể mình thức tỉnh lại.
Phương pháp trộm cắp tốt nhất.
Thật ra chính là mô phỏng theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận