Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 879: Bữa tiệc lớn! (2)

Cảnh sát Trần quay người lại, nhìn Châu Trạch còn đang ngồi tại chỗ phía sau lưng, gầm nhẹ nói:
- Ngươi sợ sao?
Không dám để bản tôn của ta thức tỉnh.
Ngươi sợ sao?
Châu Trạch nở nụ cười.
Gật đầu.
Nói:
- Đúng, tôi sợ!
Sau đó chính là.
- Báo chí!
- Oanh!
Từng luồng cương phong màu đen.
Trực tiếp đập xuống.
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần.
Hung tợn đánh lên trên người cảnh sát Trần.
Thân thể cảnh sát Trần bị khóa lại.
Căn bản không cách nào tránh né.
Lại thêm đây là tính đặc thù của phân thân, cô ấy chỉ có thân thể dũng mãnh, nhưng không có năng lực thi triển thuật pháp.
Trước đó khi chiến đấu với Châu Trạch là như vậy.
Sau cùng, sở dĩ cô ấy phải lăn qua lăn lại lâu như vậy để giết Châu Trạch, cũng là vì cô ấy chỉ có thể vật lộn, không còn năng lực nào khác.
Mà lúc này.
Thật đúng là phong thủy luân chuyển.
Đến phiên Châu Trạch bật hack!
Ngươi không thể dùng thuật pháp.
Nhưng ta có thể dùng!
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Liên tiếp cuồng oanh.
Trên mặt đất không có hố.
Bởi vì nguyên cái quảng trường bệnh viện đã biến thành một cái hố lớn vô cùng.
Ngay cả một bên tường của cao ốc bệnh viện cũng đã sụp xuống.
Châu Trạch đứng lên.
Bước ra một bước.
Đi về phía chính giữa cái hố.
Trên người cảnh sát Trần vẫn đang bị xích sắt khóa chặt như cũ, cả người cũng đã máu thịt be bét, cô ấy nằm sấp trên mặt đất, thân thể càng không ngừng run rẩy.
Sau lưng, cái bóng kia.
Cũng đã trở nên rất nhạt rất nhạt.
Không còn kiêu ngạo trước đó.
Khi Châu Trạch từng bước từng bước đến gần.
Phần hoảng hốt đã được chôn ở nơi sâu trong đáy lòng bị kích phát.
Chợt bắt đầu run rẩy lên!
Thành thật mà nói.
Cảnh sát Trần quả thật rất đẹp.
Đối với chuyện vì sao Giải Trãi lại chọn một bộ phân thân nữ.
Châu Trạch cũng không phải rất rõ.
Bởi vì chuyện này thực sự rất giống với việc đến hiện tại Châu Trạch vẫn không rõ ràng, rốt cục hoa hồ điêu bản thân vừa thu kia là đực hay cái vậy.
Năm đó doanh câu chỉ lo làm thịt con Giải Trãi đã tới cửa quát chửi mình ngồi không ăn bám, muốn phải trừng phạt bản thân mình một trận.
Nhổ một cái sừng nhỏ trên đầu nó xuống ngâm rượu.
Lại thực sự chưa từng nghĩ tới việc mở thân thể Giải Trãi ra.
Ngó ngó xem rốt cuộc Giải Trãi là cái hay đực.
Chẳng qua.
Lúc này.
Cho dù trước đó cảnh sát Trần có xinh đẹp tới mức nào đi nữa.
Cho dù vóc người có nóng bỏng tới mức nào.
Sau khi trải qua một phen bão tố như vừa rồi.
Đoán chừng dù là chân ái cũng không cách nào trái lương tâm mà hát ra lời ca "trong lòng anh, em là đẹp nhất".
Châu Trạch cúi người.
Mặt mũi dữ tợn tiến tới bên cạnh cái bóng của cảnh sát Trần.
Nhếch môi.
Lộ ra lợi và xương trắng.
Uy nghiêm cười cười.
Bóng đen bất động.
Thật sự không dám động.
Nó là phân thân, không sai.
Nhưng suy nghĩ và tâm tình cùng với ký ức của nó.
Lại giống hệt với bản tôn.
Cho nên nó kế thừa phản ứng và cảm giác thực tế của bản tôn đối với doanh câu!
- Mới vừa rồi ngươi nói ta, sợ?
Doanh câu đưa tay.
Móc vào cái bóng này.
Đúng vậy.
Tay không bắt bóng!
Sau đó.
Như nhổ cỏ.
Chậm rãi kéo ra bên ngoài.
Cái bóng bắt đầu vặn vẹo và giãy giụa.
Nhưng sự phản kháng của nó.
Chỉ có thể khiến Châu Trạch càng cảm thụ được vui vẻ khi thi bạo hơn.
- Ha ha.
Thân thể cảnh sát Trần bắt đầu co quắp kịch liệt, dường như theo thân thể bị Giải Trãi bóc ra, thân thể cô ấy cũng không cách nào tiếp nhận loại thương thế này, gần tan vỡ.
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ giãy giụa.
- Lòng dạ đàn bà!
Dường như đã trải qua một phen bối rối và giãy giụa.
Cuối cùng Châu Trạch vẫn cúi người.
Đưa tay vỗ một cái lên người cảnh sát Trần.
Mà sau đó, bàn tay lại vỗ về phía mặt đất bên cạnh.
- Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Mặt đất vô tội bên cạnh lại bị diệt mất một tầng.
Mà thân thể cảnh sát Trần lại không còn run rẩy nữa, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khôi phục ổn định, thương thế trên người nặng càng thêm nặng, nhưng vẫn có thể cứu chữa một chút.
- Anh muốn đám thuộc hạ này, có ích lợi gì?
- Đều là một đám phế vật.
- Anh còn muốn quan tâm tới cảm thụ của bọn họ?
- Đám người này, ngoại trừ lão kia... ...
Châu Trạch ngừng nói.
Ngược lại nhìn về phía cái bóng kia.
Lần thứ hai đưa tay.
Vồ cái bóng tới.
Rút mạnh ra bên ngoài!
- Răng rắc!
Cái bóng bị rút ra.
Trong lòng bàn tay Châu Trạch huyễn hóa ra một con độc giác thú.
Nó rất muốn giữ vững hình tượng của mình.
Chớ sợ chớ sợ chớ sợ.
Thực sự không sợ!
Nhưng cái bộ dáng này.
Vừa nhìn đã biết là đang miễn cưỡng kéo căng mà thôi, thật ra nơi đáy lòng đã sợ muốn chết!
Rất khôi hài.
Pháp thú.
Lại có thể sợ hãi một người như thế.
Chẳng qua liên tưởng đến những lời ông lão nói trước đó, rõ ràng nó còn tìm tấm vải đỏ che mắt của mình lại, tình huống lúc này, thật ra cũng không khiến người khác cảm thấy bất ngờ như trước.
- Đế Nghiêu đã nuôi ngươi tốt quá, nuông chiều ngươi từ bé.
Châu Trạch nhìn Giải Trãi trong lòng bàn tay, như đang nói chuyện phiếm với một người bạn.
- Đế Nghiêu đẩy ngươi ra, chỉ để thêm chút mặt mũi, khi đó ngươi lại tưởng thật, tưởng thật thì tưởng thật đi, ngươi có biết trước đây tại sao ta phải vặn gãy một cái sừng của ngươi không?
Cái bóng Giải Trãi không trả lời.
- Một là vì ngươi quá phiền, ầm ĩ phá giấc ngủ của ta.
- Thứ hai là vì ngươi nói xem, nếu ngươi đã là pháp thú, còn lưu hai cái sừng trên đầu làm gì?
- Nhất tâm nhất ý là được rồi.
- Hai mũi khoan nào có thể nhọn bằng một mũi khoan?
Nói một hồi.
Ngay cả bản thân Châu Trạch cũng nở nụ cười.
- Vượng Tài à.
- Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.
- Ta còn đang nghĩ vì sao ta lại tỉnh lại đây.
- Trước đó dường như đã ăn không ít, nhưng còn chưa no.
- Nhưng dựa vào ngươi.
- Ta mới có thể bổ sung mà thức tỉnh lại như vậy một chút.
- Nếu không.
- Ta còn chưa thể tỉnh lại thật đây.
- Mới vừa rồi ngươi nói ta sợ, ngươi rất vui vẻ, đúng không? Đúng vậy, ta sợ, Vượng Tài cách vách đã trưởng thành, từ con chó sữa nhỏ biến thành chó săn lớn, ta cũng bị bệnh, què rồi, bị liệt, cũng không dám đánh ngươi nữa, bởi vì ta thực sự sợ bị ngươi cắn.
- Nhưng.
- Vượng Tài à.
- Ngươi là pháp thú.
- Năm đó.
- Nhiều người chết đi như vậy.
- Ta cũng đã chết.
- Nhưng vì sao.
- Ngươi lại không chết đi đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận