Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1591: Mặt mũi nào? (2)

Anh thực sự không làm được chuyện để cho lão Trương đánh cược mạng sống, đánh cược vào một tia xác suất kia.
Nếu như hiện tại luật sư An đang ở nơi này, đoán chừng sẽ trực tiếp hô vang:
- Lão Trương, liều một phen, xe đạp biến thành motor!
Cũng ngay trong lúc ông chủ Châu còn đang tiếp tục chống đỡ ở phía trước.
Từ bên linh hồn lão Trương bỗng nhiên truyền đến giọng nói:
- Ông chủ, để cho tôi tự mình lên...
Hứa Thanh Lãng trực tiếp đập thanh kiếm thanh đồng xuống đất một cái.
Lúc này, linh hồn thể của lão Trương bị dọa đến mức theo bản năng mà run lên một cái.
Món pháp khí đạo gia này mang theo buff tổn thương với linh hồn thể.
- Cũng không phải là đang đóng phim khổ vì tình gì đó, lão Trương anh kích động cái gì vậy chứ.
- Tôi cảm thấy… tôi có thể.
- Mỗi một tay cờ bạc trước khi lên chiếu bạc, đều cảm giác bản thân là Cao Tiến* nhập thân.
(*nhân vật thần bài trong phim bộ Hồng Kông nổi tiếng “Thần bài”, do Châu Nhuận Phát thủ vai)
- Nhưng...
Vào lúc này, Khánh lại quét mắt nhìn qua linh hồn của lão Trương, nhìn thấy từng sợi ánh sáng trắng vốn còn đang tán loạn ở bên trong cơ thể lão Trương lại bắt đầu từ từ ổn định lại, dùng một loại giọng điệu mang tính dò xét mở miệng nói:
- Anh thử một chút đi, xem thử anh có được hay không, có thể tạo ra một chút ánh hưởng đối với những luồng ánh sáng trắng này hay không?
Lão Trương đột nhiên yên tĩnh lại.
Mà lúc này.
Châu Trạch – người còn đang liều mạng chiến đấu tranh thủ thời gian ở phía trước – chợt phát hiện.
Thú thân cùng với những luồng ánh sáng trắng ở phía trước.
Lại giảm tốc độ.
Châu Trạch có chút kinh ngạc mà quay đầu nhìn linh hồn của lão Trương đang đứng ở trong màn chắn ở phía sau.
Khó có thể tưởng tượng được.
Anh ấy lại làm được.
Bây giờ Trương lão đầu không có mặt ở nơi này.
Nếu như lúc này ông ta có mặt ở đây.
Đoán chừng sẽ kích động đến quỳ xuống.
Nức nở nói:
- Nhà họ Trương chúng ta hy sinh vinh quang mấy đời, rốt cuộc cũng đã được đền đáp!
Nhưng mà.
Ngay vào lúc thế cục bắt đầu thấy được ánh sáng.
Trên bầu trời xa xa.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ.
Một luồng khí Giải Trãi cường thịnh bỗng nhiên bộc phát, còn mang theo một loại sát ý hào hùng!
Lúc này, Khánh bước lên phía trước, chắn ở trước người của lão Trương.
Hét to với Châu Trạch:
- Đó là người cạnh tranh, là đối thủ tranh đoạt di sản của Giải Trãi!
Ông chủ Châu hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi đó.
- Thứ này, tới thật là nhanh.
Hiển nhiên, đối với tính chủ quan năng động đối với việc tranh đoạt di sản, bất luận âm dương, bất kể là người hay thú.
Cũng đều tích cực như vậy.
- Ầm!
Trong không khí bỗng nhiên tràn ra một mùi khét nhàn nhạt.
Ngay sau đó.
Một người đàn ông trung niên khuôn mặt cương nghị bước ra từ trong bóng tối ở trước mặt.
Anh ta mặc âu phục màu đen, giày da màu đen, mái tóc, được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ.
Kiểu người như vậy, loại hình tượng này, giống như Chu Thời Mậu vậy, cho dù là đóng vai phản diện trong phim truyền hình trên TV, cũng có thể khiến cho người xem liếc mắt là đã nhìn ra đây là thành viên ngầm của bên ta đang thâm nhập vào trong lòng địch!
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lướt qua Châu Trạch, nhìn về phía lão Trương đang ở bên trong vòng bảo vệ ở sau lưng anh, trầm giọng nói:
- Tránh ra, chuyện này, không liên quan tới anh.
Ông chủ Châu bị chọc cho phát cười.
Vừa tiếp tục thở hổn hển vừa không khách khí chút nào mà đáp lại:
- Ngày hôm qua tôi nằm mơ, nằm mơ thấy Vượng Tài, Vượng Tài nói, anh ta đã giao phó tất cả mọi chuyện sau lưng cho tôi.
- Chó… trông… cửa…
Giọng nói của Doanh câu bỗng nhiên vang lên.
- Làm gì đó?
- Mặt mũi… nào...

Toàn bộ sự kiện, cho đến bây giờ, thật ra thì đều tràn đầy một loại dáng vẻ rất hoang đường.
Đầu tiên, là việc bản tôn của Vượng Tài không hiểu tại sao lại chết.
Mặc dù theo bản năng thì ông chủ Châu nghĩ chuyện này có quan hệ với Hiên Viên kiếm, bởi vì tạm thời ngoại trừ nguyên nhân này, bạn thực sự rất khó có thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác lại khiến cho Vượng Tài đang yên đang lành mà lại tự dưng thăng.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu kỹ chuyện này.
Sau đó cũng bởi vì bản tôn của Vượng Tài chết, đám Vượng Tài nhỏ đếm không xuể đã được phân tách ra trong vô số năm qua, thoáng cái đã mất đi trụ cột.
Sau đó, chính là mọi người cùng nhau chơi trò đi tìm đại ca, hoặc có thể gọi là nòng nọc tìm mẹ.
Cũng không biết là may mắn hay là không may mắn.
Lão Trương trở thành vị “đại ca” chạm tay có thể bỏng khắp bốn phía nơi này, mà cũng có thể gọi là “đại má”* đi. (*bà thím)
Bỗng nhiên ngồi lên vị trí cao, thì rất dễ bị tiêu diệt, nếu không phải mấy người Châu Trạch kịp thời chạy tới, hiện tại lão Trương đã trở thành một hai ba bốn mảnh nhỏ rơi vào trong bụi cây không còn thấy gì nữa rồi.
Trên thực tế, nếu không phải trước đó Khánh đã giúp lão Trương chia tách nhục thân và linh hồn ra, có lẽ đến lúc này lão Trương cũng không biết được là bản thân lại có thể có năng lực ảnh hưởng với đám
Vượng Tài nhỏ ở khắp bốn phía như vậy.
Cảm giác này, thật ra thì có chút giống với cắt bao quy đầu đi.
Chỉ có khi cắt, bạn mới có thể trải nghiệm hết được.
Sau đó.
Vốn dĩ, hẳn là chuyện sẽ cứ như vậy mà diễn ra.
Lão Trương thành một đời Cẩu Vương mới.
Ít nhất cũng là Cẩu Vương của Thông Thành, thậm chí là một khu vực rộng lớn hơn nữa.
Nhưng lại có một tên xuất hiện.
Lại còn là kiểu vừa xuất hiện đã lộ ra sát ý.
Rất có loại cảm giác như giết chết các vị hoàng tử còn lại thì đương nhiên tôi sẽ lên ngôi xưng đế thôi.
Lúc trước, Châu Trạch đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh do Lý Liên Kiệt thủ vai chính, tên là « Lệnh truy nã vũ trụ»*.
(*tên tiếng Việt là “Kẻ độc tôn”)
Ngược lại thì tình cảnh trong phim cũng giống như hiện tại.
Chính là ở chỗ vị này.
Anh ta tới quá đúng lúc.
Đúng lúc đến mức giống như thể anh ta đã sớm biết là bản tôn của Vượng Tài đã chết, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để trở thành người kế vị.
Toàn bộ sự kiện còn rất nhiều chỗ khiến người ta không hiểu được.
Chẳng qua là kế hoạch vĩnh viễn không ngăn nổi sự thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận