Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1015: Nước

Châu Trạch một câu cũng không nói.
Trở lại ngồi trong xe.
Châm một điếu thuốc.
Lúc phun ra vòng khói đầu tiên.
Cảm thấy trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
Trong rất nhiều tiểu thuyết ở trong tiệm sách của anh, hình như cũng có đoạn tương tự như vậy, lúc Châu Trạch tiện tay lật xem, cảm thấy rất ngây thơ.
Nhưng bây giờ lúc đích thân trải qua sự việc một chút.
Cảm giác.
Thật đúng là khá tốt.
Luật sư An ngồi trở lại vị trí phó lái, vừa mới rồi lúc ở bên ngoài anh ấy đã gọi điện thoại cho lão Trương rồi.
Hai người đàn ông đánh người xong.
Đồng thời ngồi trên xe hút thuốc.
m thanh kêu rên của ba người té dưới đất.
Giống như là bản nhạc êm dịu trong quán cà phê, tạo nên một bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Trước mặt không kẹt xe, nhưng Châu Trạch ở bên này, lại chiếm đóng luôn, có người hiểu chuyện đã báo cảnh sát, rất nhanh cảnh sát cũng đã chạy tới.
Lão Trương cũng kịp thời xuất hiện.
Trước tiên để cho cấp dưới gọi xe cứu thương, sau đó bước vào trong xe, đưa tay xoa xoa mặt.
Nói:
- Nên ăn cơm trưa chứ?
- Phốc.
Luật sư An cười.
Xoay người nhìn về lão Trương đang ngồi ở phía sau.
- Aish, chúng tôi ở lại đây có nghĩa là anh phải thực hiện quy trình như thế nào thì cứ làm theo quy trình như thế ấy đi, tiền phạt gì đó chúng tôi cũng sẽ đóng, không có chuyện gì, tạm giam một chút là được rồi.
- Lão Trương.
- Mấy chuyện kiểu lấy công làm riêng.
- Cũng không phải là phong cách của anh nha?
Lão Trương xoa xoa chóp mũi, lắc đầu một cái, nói:
- Ba tên này là người đang lẩn trốn truy bắt trên mạng, dính líu tới lừa gạt viễn thông, ăn cơm trước, buổi chiều tôi đến cục lấy tiền thưởng cho các anh.
Lần này.
Ngay cả Châu Trạch cũng hơi kinh ngạc rồi, hỏi:
- Lão Trương, trạng thái hắc hóa của anh không tới nhanh như vậy chứ?
- Phải cho tôi chút thời gian chuẩn bị thích ứng chứ.
Chụp mũ, lấy công làm riêng, các thứ tiêu cực vân vân, muốn không nghĩ theo hướng này cũng khó khăn.
Lão Trương có chút dở khóc dở cười.
Nói:
- Thiên chân vạn xác, lúc tới tôi đã cố ý chú ý rồi, bên kia cũng đã kiểm tra, chính là ba tên tội phạm lừa gạt viễn thông đang lẩn trốn kia.
- Tôi cũng không nghĩ tới bọn họ còn có thể vừa chạy loanh quanh còn vừa có thể chen hàng trâu bò như vậy.
- Chỉ có thể nói.
- Mạch não của bọn họ.
- Tôi cũng không thể hiểu được đi.
- Không đúng.
Luật sư An lại nói:
- Loại ngu xuẩn này cũng có thể chạy đi lừa gạt tiền sao? Người bị lừa kia…

Cơm trưa là mì sợi, mì cắt, phối hợp với hoàng mô mô*.
(1 loại bánh ngọt có nhân phổ biến ở phía bắc tỉnh Thiểm Tây, nguyên liệu là bột mì lên men, nhân là chà là và đậu đỏ hấp chín, hấp với đậu tương và táo tàu, ăn mềm, vị ngọt và bổ dưỡng, do có màu vang nên được đặt tên là hoàng mô mô, chữ mô, (hay ma) trong từ này có nghĩa là bánh hấp)
Lần trước làm một bàn món ăn, không có ai về ăn, bây giờ Hứa Thanh Lãng đang yên tâm thoải mái lười biếng, không cố ý gọi về ăn cơm trưa, cậu ta cũng lười làm nhiều thức ăn như vậy.
Hơn nữa.
Hứa Thanh Lãng cũng phát hiện.
Đám súc sinh này.
Dường như đang ăn đến rất ngon lành.
Mọi người vây quanh một bàn mì.
m thanh xì xụp xì xụp rất lớn.
Dùng cách nói của lão đạo, đây là lời khen ngợi tốt nhất với đầu bếp.
Ăn cơm xong.
Lão Trương đón xe trở về sở cảnh sát, nói buổi tối trở lại sẽ tranh thủ mang theo tiền thưởng cùng cờ thưởng người dân nhiệt tình của thành phố về.
Châu Trạch ngồi ở phía sau quầy bar, lười biếng mà phơi nắng, Oanh Oanh bận thu thập đồ đạc để ngày mai đi Dung Thành.
Luật sư An đứng ở cửa tiệm, cùng hút thuốc với lão đạo.
Châu Trạch cảm thấy dạo gần đây luật sư An rất thân với lão đạo, theo lý thuyết, chênh lệch về khẩu vị của hai người bọn họ rất lớn, hẳn là không quá hợp mới đúng.
Hứa Thanh Lãng đã thu dọn chén đũa xong.
Lại lấy ra mấy quả chuối tiêu lớn từ nước ngoài vận chuyển theo đường hàng không về.
Hầu Tử “Chít chít chi” theo sát đi lên lầu.
Sau đó không lâu.
Trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng mèo kêu.
Cô gái da đen ngồi trên xe lăn tự mình đẩy xe lăn đi ra từ cửa nhỏ.
Giống như tú bà thời cổ đại vậy.
Mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với luật sư An.
Luật sư An cũng lộ ra nụ cười giống kẻ ngốc vậy.
Cùng nhau đi về hướng vườn rau xanh.
Trước khi vào cửa.
Còn cố ý phất tay áo trống rỗng một chút.
Giống như muốn để lại một chút hồi ức cuối cùng của thời kỳ Dương Quá đại hiệp của chính mình.
Thằng bé trai đi theo tiểu loli đến lớp đàn dương cầm rồi, là vợ Vương Kha tới đón người, trong tay thằng bé trai còn cầm theo một ít điểm tâm, phía trên còn cột cái nơ con bướm, nhảy nhót mà lên xe.
Xe đi rồi.
Để lại một con hồ ly màu trắng.
Con hồ ly màu trắng không lo lắng không sợ hãi mà bước vào trong tiệm.
Lòng đầy bực bội.
Nó nhảy tới trên bàn trà.
Ánh mắt ngập nước liền nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Cầu ôm một cái, cầu dỗ dành một hồi.
Chỉ cần Châu Trạch muốn.
Con hồ ly màu trắng này có thể biến thành một người đẹp nở nang trong nháy mắt.
Thể hiện hết mười tám kỹ thuật.
Khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Nhưng Châu Trạch chỉ thấy một nhúm lông màu trắng của con hồ ly.
Bồng bềnh phiêu đãng mà rơi vào bên trong ly cà phê mà Oanh Oanh vừa pha cho anh.
Lúc này nhắm hai mắt.
Sau đó.
- Ba!
Con hồ ly màu trắng bị một tát đánh bay ra ngoài.
Co rúc ở trong góc, mặt đầy ai oán mà nức nở.
Châu Trạch đứng dậy.
Bưng cốc cà phê lên.
Đi đến bên cạnh lão đạo.
Luật sư An đi tái sinh cái tay bị đứt, một mình lão đạo ngồi xổm ở cửa.
Nếu như lúc này có một sư phụ làm hiệu ứng đặc biệt ở ngay nơi này.
Hẳn sẽ ở cách xa lão đạo mười mét.
Xuyên qua đám người đi lại trên nam phố.
Vẽ ra bóng dáng của Phương Hạnh.
Sau đó lại bắt lấy nụ cười nhàn nhạt lại phức tạp bên khóe môi của lão đạo.
Cảm giác được ông chủ của mình đang đứng bên cạnh, lão đạo ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khàn khàn mà nói:
- Ông chủ…
- Nhìn thoáng chút.
Châu Trạch vỗ vỗ bả vai lão đạo.
Lão đạo gật đầu một cái.
Châu Trạch đưa cà phê cho lão đạo.
Tiếp tục an ủi.
- Cõi đời này, không có gì không vượt qua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận