Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 500: Hai tên ngu dốt đại náo quỷ thôn

- A, hai người cũng cảm thấy rất có đạo lý sao?
Ngay sau đó.
Chai coca lạnh trong tay luật sư An trực tiếp bị chính anh ta bóp nát, đồng thời, máu thịt trên tay trái rút đi, huyễn hóa ra xương trắng, trực tiếp chộp về phía hai thi thể trên đầu mình.
Nói thật.
Ngay trước khi hai thi thể này mỉm cười.
Cho dù là Châu Trạch hay luật sư An, đều không phát hiện ra điểm dị dạng gì, bọn họ chỉ lục soát gia đình này cũng giống như lục soát những gia đình khác trong thôn.
Dù sao thì nhà nào cũng có người thắt cổ.
Nhưng khi hai nữ thi đã thắt cổ mỉm cười thì.
Bản năng của con người vốn nên cuồng loạn kêu to "có quỷ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”.
Vậy mà luật sư An lại trực tiếp ra tay!
Cho nên nói, nếu kêu bọn họ đi tham diễn phim kinh dị, chắc chắn sẽ khiến người xem không có cảm giác hòa nhập vào tình tiết gì.
Nói không chừng, hai nữ thi đã thắt cổ cũng chỉ có thể diễn ra hiệu quả như đang “nhập tình” đột nhiên biến thành “kinh hãi”.
Cho dù là người hay là quỷ.
Thật ra đều có sở thích và thú vui dọa người.
Nhưng nghênh tiếp bọn họ.
Lại là một cú “đổ ập xuống” không chút do dự của luật sư An.
Chỉ có điều, khi bạch cốt thủ của luật sư An vung lên, vậy mà trong phút chốc, hai cô gái kia hóa thành ánh sáng màu xanh tản ra.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đang ở chỗ kia chỉ cảm thấy quanh thân tràn đầy khí lạnh.
Một sợi dây thừng xuất hiện ngay trước mặt của mình.
Còn lấy tốc độ cực nhanh mà lao về phía mình.
Thân thể Châu Trạch bắt đầu ngửa ra sau.
Cả người cũng bắt đầu trượt khỏi chỗ ngồi.
Sợi dây kéo sượt qua vị trí đỉnh đầu Châu Trạch, nhào hụt.
Sau khi trượt xuống.
Châu Trạch vỗ một tay xuống đất, nghiêng người đứng lên.
- Hì hì hì... ...
Tiếng cười lần thứ hai truyền đến.
Lần này.
Là trên đỉnh đầu!
- Ông chủ, cẩn thận!
Luật sư An trực tiếp đánh ra thủ ấn với không trung:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phong!
Châu Trạch chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu của mình có một trận khí lưu nổ mạnh, nhưng anh không ngẩng đầu nhìn, bởi vì lại có một vệt sáng xanh vọt tới trước mặt mình.
- Rầm!
Mười móng tay màu đen dài ra.
Châu Trạch trực tiếp vung vẫy móng tay về phía tia sáng màu xanh trước mặt.
- Xào xạc... ...
Móng tay như vừa đâm vào đống cát.
Rất mềm mại.
Rất nhẵn mịn.
Tia sáng xanh cũng bởi vậy mà biến mất.
Châu Trạch lui về sau một bước, hai tay buông xuống, nhìn chằm chằm bốn phía.
- Hí... ...
Không có dấu hiệu nào.
Cảm giác đau đớn ray rức kéo tới.
Châu Trạch cúi đầu vừa nhìn.
Phát hiện vậy mà nơi móng tay mình xuất hiện từng đốm đen, ngay tiếp theo, trên hai tay mình cũng xuất hiện đốm đen giống như vậy, cảm giác đau nhức cực kỳ mãnh liệt không ngừng kích thích trung khu thần kinh của anh.
Làm sao có thể?
Đây là lần đầu tiên Châu Trạch gặp phải thứ không sợ móng tay mình.
Thậm chí.
Còn có thể chủ động ăn mòn móng tay của mình!
- Hì hì hì... ...
Tiếng cười rất gần.
Như thể dán vào vành tai của mình.
Trong phòng khách có một mặt thủy tinh.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía thủy tinh.
Anh phát hiện sau lưng mình.
Hiện lên gương mặt một cô gái.
Dường như cô gái này được mình cõng trên bờ vai, hai chân cô ta đang giẫm vào vị trí hai tay của mình, rất nghịch ngợm mà dán miệng sát vào vành tai của mình.
Như hai người yêu nhau đang nói lời thắm thiết.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
Luật sư An không chút do dự, đánh một chiêu về phía sau lưng Châu Trạch.
Cho nên nói.
Đây là điểm tri kỷ của luật sư An.
Nếu lúc này bên cạnh Châu Trạch là lão đạo, có lẽ lão ta sẽ chỉ biết cầm một tấm bùa giấy đứng ở bên cạnh làm cổ động viên.
Nếu như người anh dẫn theo là Oanh Oanh, cô ấy cũng chỉ có thể làm việc theo lời Châu Trạch dặn dò.
Nếu như người anh dẫn theo là Hứa Thanh Lãng, chỉ cần cậu ta không làm loạn trận tuyến đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Chỉ có luật sư An.
Như chiếc áo bông tri kỷ.
Không cần bạn mở miệng.
Thậm chí ngay cả cái rắm cũng không cần phóng ra.
Chỉ cần ném tới một ánh mắt.
Là anh ta có thể bày ra tư thế bạn muốn để phối hợp với bạn.
- A! ! ! !
Châu Trạch nghe được sau lưng mình truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó.
Hai tay Châu Trạch giao nhau, mười móng tay của anh chồng chéo, bắt đầu liều mạng cọ xát.
Trong lúc nhất thời.
Vô số hỏa hoa phóng ra từ vị trí móng tay cọ xát.
Cảm giác này.
Như đang lấy độc trị độc.
Cũng giống như khi mình bị muỗi cắn, mình lại dùng sức gãi nơi bị muỗi cắn, mặc dù biết hành động này rất không đúng, cũng rất không tốt.
Nhưng nó thoải mái!
Hơn nữa.
Vào lúc này.
Nó thực sự hữu hiệu.
Một vệt sáng xanh thoát khỏi người Châu Trạch, nó đã suy yếu hơn nhiều so với trước kia, trực tiếp thoát khỏi cửa chính.
Một vệt sáng xanh khác lại hướng lên trên, đi lên bậc thang.
Châu Trạch và luật sư An không đuổi theo ra ngoài, trong thôn quỷ dị này, hành động liều lĩnh quá mức thường sẽ tạo thành hậu quả không thể lường được.
- Ông chủ không sao chứ? - Luật sư An quan tâm hỏi.
- Không sao.
Châu Trạch lắc đầu, tiếp tục nói:
- Hai luồng sáng vừa rồi là vật gì?
Vong hồn không phải vong hồn, nếu bạn nói các cô ấy là cương thi, nhưng cương thi có thể bay qua bay lại, hóa thành tia sáng như vậy sao?
- Không rõ lắm, cảm giác có chút giống vật kia. - Luật sư An do dự một chút, tiếp tục nói: - Chính là hai bóng đen đã xuất hiện trong sự kiện Chu Thắng Anh lần trước.
Hai bóng đen có khả năng là tuần kiểm kia.
Cũng có thể đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất như vậy.
Nhìn như không thực thể, nhưng uy hiếp lại lớn hết sức.
- Ông chủ, rốt cuộc Chu Thắng Nam... ...
- Chu Thắng Nam đã chết, tôi tự mình đưa vong hồn cô bé tới địa ngục.
Điểm này, Châu Trạch có thể khẳng định.
- Nhưng chuyện hai quỷ sai giống như tuần kiểm trên bức họa kia còn chưa được điều tra rõ ràng.
- Rời khỏi thôn này trước đi. - Châu Trạch nói.
Luật sư An gật đầu.
Bọn họ không phải đội thám hiểm.
Tinh thần mạo hiểm không lớn.
Nói chính xác hơn.
Bọn họ là hai người đàn ông trung niên bị năm tháng ăn mòn khiến đầu biến thành đầy dầu mỡ.
Chuyện gì không có lợi.
Bọn họ sẽ chẳng muốn làm.
Luật sư An lại đi tới tủ lạnh, lấy thêm mấy chai nước mát, sau đó lại kiếm thêm một ít đồ ăn, bỏ vào túi bắt đầu đi ra khỏi cửa với Châu Trạch.
Trong thôn.
Vẫn an tĩnh như vậy.
Phần lớn người đã thắt cổ chết rồi, hiển nhiên phải an tĩnh.
Nhưng có một màn khi trước, hiển nhiên Châu Trạch và luật sư An không dám buông lỏng cảnh giác nữa, nói không chừng hai cô gái đã treo cổ kia đang ẩn thân trong xó xỉnh nào đó nhìn hai người mình chằm chằm.
Chỉ có điều, mãi cho đến khi hai người đi tới vị trí cổng thôn, vẫn không có chuyện gì phát sinh.
- Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy chúng ta là hai cục xương chó khó gặm, nên định bỏ qua cho chúng ta?
Luật sư An nói.
- Lời này nghe thế nào cũng không cảm thấy có chút ý quang vinh gì.
Vừa dứt lời.
Châu Trạch dừng bước.
Trong sương mù trước cửa thôn như có đồ vật gì đang lung lay, hơn nữa, dường như mấy thứ này đang muốn thoát khỏi sương mù.
Từng con từng con khác nhau thoát khỏi sự ràng buộc của sương mù, bắt đầu vung vẫy hướng về phía đám người Châu Trạch, mang theo một loại khát vọng cực kỳ mãnh liệt.
Hơn nữa.
Bọn họ còn.
Càng ngày càng nhiều.
Rốt cục.
Bọn họ ngừng lại ở vị trí cổng thôn.
Lúc này.
Hiện ra trước mắt Châu Trạch và luật sư An.
Là cánh tay, cánh tay rậm rạp chằng chịt cao đủ hai ba tầng lầu.
Hơn nữa trong sương mù còn có từng tiếng gào rú khàn khàn.
Phảng phất như chúng đã xuyên qua sương mù, bắt đầu truyền ra ngoài.
Nếu lúc này Châu Trạch và luật sư An còn muốn tiếp tục rời khỏi thôn.
Đoán chừng chân trước vừa bước ra khỏi cổng thôn không bao lâu, đã lại lún vào vòng ôm của những cánh tay chết tiệt này.
Đây là hạnh phúc mà lựa chọn một trong hai.
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau.
Hai người đều ăn ý bắt đầu lui về phía sau.
Đúng vậy.
So với việc đi ra ngoài, thể nghiệm vô số móng vuốt giở trò khủng bố.
Dường như hai tia sáng vừa rồi có vẻ đáng yêu hơn một chút.
Lại đi trở lại thôn.
Chỉ là, khi bọn họ trở về lần nữa.
Hai người chợt phát hiện, toàn thôn vốn đóng chặt cửa nhà.
Sau khi hai người trở về thì.
Vậy mà tất cả cửa nhà đều mở ra.
Thậm chí.
Thậm chí có một số nhà còn có mùi thơm của đồ ăn bốc lên.
Như đang ăn cơm.
Đi tới đi tới.
Rốt cục bọn họ cũng nhìn thấy bóng người trên đường.
Mấy đứa trẻ tụ chung một chỗ như đang chơi đùa.
Nhưng trên cổ của bọn họ lại có treo một sợi dây thừng.
Sợi dây này hướng lên trên.
Không nhìn thấy tận cùng.
Những đứa bé này đang chơi bắn bi, tuy rằng bọn họ đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhưng mặt bọn họ lại nhìn thẳng, đầu không cách nào rũ xuống, cũng bởi vậy, vì có thể nhìn thấy viên bi dưới đất, bọn họ đều cố sức mà liều mạng nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ tràng diện.
Có vẻ rất buồn cười.
Cũng rất khủng bố.
Có người phụ nữ đi ra phơi quần áo.
Có đàn ông đi ra tản bộ.
Thôn vốn có không khí trầm lặng.
Lập tức trở nên sống động hẳn lên.
Nhưng trên cổ mọi người đều treo một sợi dây thừng.
Cho dù là mọi người đang làm gì.
Mặt bọn họ đều ở vị trí ngang bằng.
Luật sư An lại lấy một lon cola từ trong túi ra, đưa cho Châu Trạch.
Hai người đàn ông như đang tham quan nhà ma trong công viên trò chơi.
Vừa đi vừa nhìn.
Không giao lưu gì nhiều, bởi vì vào lúc này, giao lưu nhiều cũng không có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều không có tâm tư nói chuyện tào lao, ngược lại bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến một trận.
Chẳng qua, hình như những thôn dân này không quan tâm đến Châu Trạch và luật sư An đang đi trên đường, tất cả mọi người đều tự nhiên làm lấy chuyện của mình.
Đi tới đi tới.
Châu Trạch và luật sư An dừng bước.
Bởi vì tất cả cửa trong thôn đều được mở rộng, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng được mở ra, nhưng ở đây lại có một nhà đóng chặt cửa, hơn nữa bên trên còn bị khóa.
So sánh với tình cảnh “mở cửa đón khách” chung quanh.
Nơi này.
Đúng là nơi chói mắt nhất thật.
Châu Trạch và luật sư An đi tới, thật ra đây không thể tính là căn nhà nhỏ, nó càng giống với WC do người trong thôn dựng lên, cũng có chút giống với chuồng lợn.
Khóa sắt trên cửa đã gỉ sét loang lổ, phía dưới có một cái khe lớn, nhưng cái khe lớn cũng chỉ là cái khe, ngay cả một đứa bé cũng không thể chui lọt.
Châu Trạch và luật sư An không vội mở ổ khóa này.
Trong một quỷ thôn.
Gặp phải đồ vật không tầm thường gì đó còn đần độn mở nó ra.
Đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn phải có.
Luật sư An nhìn về phía Châu Trạch, ý là: Anh cúi người nhìn xem bên trong có gì?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, ý là: Tôi là ông chủ, anh xem đi.
Luật sư An lui về sau một bước, giơ tay lên.
Rất đơn giản.
Kéo búa bao đi.
Ừm.
Cứ như vậy.
Trong quỷ thôn âm u đầy quỷ khí này
Hai người đàn ông.
Rất phá hư bầu không khí mà thực sự bắt đầu kéo búa bao.
- Kéo!
- Bao!
Luật sư An thua.
Hít sâu một hơi.
Luật sư An cúi người.
Đưa mặt mình sát vào khe hở, bắt đầu nhìn tình huống bên trong.
Thế nhưng bên trong đen kịt một màu, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Luật sư An đang chuẩn bị đứng dậy, nói thật rằng anh ta không nhìn thấy cái gì, nhưng ngay lúc đó, Châu Trạch lại đưa một chiếc đèn pin tới cho anh ta.
- ... ... - Luật sư An.
Tri kỷ như thế sao?
Còn có.
Đèn pin này từ đâu tới?
- Lấy được từ trong gia đình kia. - Châu Trạch giải thích.
Luật sư An rất không tình nguyện lại cúi người.
Mở đèn pin.
Tách.
Rõ ràng.
Thoải mái.
Quá mẹ nó sướng!
Sướng đến tóc gáy của luật sư An dựng đứng lên!
Gương mặt của từng người từng người phụ nữ.
Lại có thể chỉnh tề kề sát cửa.
Ngay lúc luật sư An nhìn các cô ấy, đồng thời.
Các cô ấy cũng đang nhìn luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận