Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 598: Bắt giữ!

Sáng sớm hôm sau, lão Trương đã tới, chuyện cần điều tra cũng đã có manh mối.
Người phát "bệnh dại" trong tiệm thuốc hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử ở bệnh viện, chết ngay trong phòng cấp cứu.
Chuyện này không dẫn tới gợn sóng quá lớn, một khi "bệnh dại" phát bệnh, trên cơ bản nó đồng nghĩa tới tử vong.
Dựa trên trình độ nhất định nào đó, thậm chí nó còn khủng bố hơn cả HIV.
Từ những ghi chép trong lịch sử, chỉ có một số ít người đếm được trên đầu ngón tay sống sót sau khi phát bệnh, nhưng hoặc là có di chứng cực kỳ nghiêm trọng, sống không bằng chết, hoặc chỉ có thể kéo dài vẻn vẹn hai ba năm sinh mệnh, cuối cùng vẫn chết đi.
Cũng bởi vậy, chuyện vắc-xin phòng bệnh mới khiến mọi người coi trọng và khủng hoảng như vậy.
Điều khiến ông chủ Châu rất không thoải mái là.
Lão Trương lại tới vào giờ cơm, sau khi đưa những thứ bản thân điều tra được cho mọi người, anh ta lại tự nhiên ngồi xuống ăn điểm tâm.
Từ khi lão Hứa lại chú tâm vào bản chức của mình, tiêu chuẩn thức ăn của phòng sách lập tức tăng lên rất nhiều cấp bậc.
Cộng thêm tàn hồn hôm qua, trong lịch sử tiêu phí của họ có chung một điểm, đó chính là bọn họ đều đã từng đi qua một trung tâm dưỡng sinh.
Hơn nữa, bọn họ đều đi qua trung tâm dưỡng sinh ấy vào một tuần trước khi phát bệnh.
Sau khi ăn điểm tâm xong.
Châu Trạch và luật sư An lái xe tới trung tâm dưỡng sinh kia.
Bởi vì hiện tại là giữa trưa, cho nên mặc dù cửa trung tâm dưỡng sinh này vẫn đang mở, nhưng rõ ràng bọn họ chưa sẵn sàng để kinh doanh.
Giám đốc quầy lễ tân để Châu Trạch và luật sư An ngồi xuống sofa chờ, nói sẽ lập tức điều kỹ thuật viên qua đây.
Đợi đại khái nửa giờ, hai kỹ thuật viên mới vội vã chạy tới, Châu Trạch và luật sư An được dẫn vào hai phòng riêng khác nhau.
Trong phòng riêng rất cổ kính, ngược lại không có bất kỳ đồ vật mập mờ ám chỉ gì, hai kỹ thuật viên cũng không phải mỹ nữ, thoạt nhìn đều đã lớn tuổi, nhưng bọn họ mặc sườn xám, thoạt nhìn còn rất có vận vị.
Châu Trạch nằm xuống.
Đối phương rửa sạch mặt giúp mình trước.
Cẩn thận lau sạch tất cả mọi nơi trên mặt.
Sau đó bắt đầu tiến hành mát xa đầu và xương cổ.
Thủ pháp rất tỉ mỉ, vừa bắt đầu đã biết hai người từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu là lão tài xế (1), lúc này hẳn bọn họ nên biết tiệm mát xa này rất chính quy, không phải chỉ làm dáng một chút sau đó lại hỏi bạn xem có muốn phục vụ đặc biệt gì không.
(1) Lão tài xế: chỉ những người tình trường lão luyện.
- Thật là thơm.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Ừm, là đàn hương đặc chế.
Kỹ thuật viên trả lời.
- Ngài có thể ngủ một giấc, tôi sẽ tiếp tục mát xa cho ngài.
Châu Trạch cười cười.
Không có Oanh Oanh ở chỗ này.
Mình không thể ngủ được.
Nhưng mí mắt lại theo bản năng bắt đầu có chút phản ứng, dường như anh thật sự muốn ngủ gà ngủ gật.
Đàn hương này đã bị động tay động chân.
Trong lòng Châu Trạch thầm nghĩ.
Cho nên nói, khách tới nơi này mát xa đều sẽ ngủ một giấc dưới tác dụng của đàn hương, sau đó cảm thấy dịch vụ xoa bóp nơi này vô cùng tuyệt vời?
- Ngài cần thêm giờ không?
- Không cần.
- Vậy được, phục vụ lần này đã kết thúc, ngài có thể tới bồn tắm tắm rửa.
Kỹ thuật viên rời khỏi, Châu Trạch cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng.
- Này, chị này, thực sự không được sao? Tôi có thể trả thêm tiền.
- Không được, thực sự không được.
- Chị muốn bao nhiêu tiền cứ nói đi.
- Tuổi của tôi đã lớn như vậy rồi.
- Không hề gì, rất có vận vị.
- Không được, ở đây không cho phép phục vụ ấy, xin lỗi, chỗ chúng tôi là phòng mát xa chính quy.
- Răng rắc!
Cửa phòng riêng bật mở, kỹ thuật viên đỏ mặt đi ra.
Ngay sau đó, luật sư An cũng đi ra, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Châu Trạch.
- Cái kia... đây là tôi đưa thân vào hang cọp, tìm kiếm chân tướng.
- Sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?
- Ha ha.
- Cắt, đàn ông mà, tới nơi này sao có thể không có suy nghĩ gì, ngộ nhỡ bọn họ cũng thích như vậy thì sao?
Luật sư An giải thích xong lại đưa một điếu thuốc lá cho Châu Trạch, nói: - Đi thôi, đi tắm một cái.
Hồ không phải rất lớn, nhưng dù sao đây cũng không phải phòng tắm hơi, vậy đã đủ rồi.
Lúc này, chỉ có Châu Trạch và luật sư An ngâm mình ở đây.
Nước rất nóng, nằm vào rất thoải mái.
- Không có điểm nào không đúng.
Luật sư An mở miệng nói.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu.
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo tắm đi đến, cười nói: - Hai vị, cần chà lưng không?
- Được, chà lưng.
Luật sư An đứng lên, tới trên giường bên kia nằm xuống.
- Ông chủ, nếu chúng ta trở về như vậy dường như hơi ngượng ngùng, ha ha ha, như chúng ta đang cố ý mượn việc công để ra ngoài hưởng thụ vậy.
- Ơ!
- Người anh em.
- Anh nhẹ chút.
- Anh đang lau người tôi như sàn nhà mà chà lau sao.
- Quá nhiều chất bẩn. – Người chà lưng nói.
Luật sư An lắc đầu, không nói gì.
Chờ sau khi chà lưng xong.
Người chà lưng lại hỏi:
- Anh có muốn đi tuyến không?
- Đi tuyến? - Luật sư An hơi kinh ngạc nói: - Tôi đã từng nghe tới đẩy muối đẩy sữa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe tới đi tuyến.
- Chính là cầm sợi dây nhỏ giúp lỗ chân lông của anh được thư giãn.
Nói xong, người chà lưng lại lấy một sợi bông ra.
- A, thật mới lạ, được, để tôi thể nghiệm một chút.
Châu Trạch còn ngâm trong hồ cười nói: - Bình thường, nếu cô gái đi tuyến trên mặt đồng nghĩa với chuẩn bị xuất giá.
- Được rồi, hôm nay tôi sẽ gả ra ngoài, buổi tối tìm nhà nào đó tới làm chú rể đi. - Luật sư An lơ đễnh, tiếp tục nói: - Anh đã từng nghe nói tới tẩu hôn chưa?
Người chà lưng dùng sợi bông bắt đầu di chuyển trên người luật sư An.
Đừng nói.
Còn rất thoải mái.
Luật sư An bắt đầu phát ra giọng mũi.
Nhưng khoảnh khắc kế tiếp.
Ánh mắt luật sư An chợt ngưng lại.
Trong nháy mắt, anh ta xoay người, một tay giữ chặt cổ tay người chà lưng, một tay khác trực tiếp kẹp lấy cổ đối phương.
- Rầm!
Trong chớp mắt.
Người chà lưng đã bị luật sư An quật ngã trên sàn gạch men phòng tắm.
Châu Trạch lại đứng lên từ trong hồ tắm, đi ra.
- Mẹ, thì ra chuyện phát sinh ở chỗ này.
Luật sư An đưa tay nhặt lấy sợi bông trên đất, niết chặt, sợi bông rút đi, lộ ra một sợi kim loại mỏng màu đen sáng bóng.
- Nếu vừa rồi lão tử không chú ý, có lẽ linh hồn bị mày cắt mất một mảnh cũng không biết!
- Nói.
- Rốt cục mày là cái quái gì!
Người chà lưng bị luật sư An áp trên đất lại rất kiên cường mà không mở miệng.
- A, còn muốn chơi trò trung trinh bất khuất với tao?
Luật sư An làm bộ chuẩn bị cho đối phương được nếm mùi đau khổ, nhưng ai biết, đối phương lại chợt nghiêng người, trong nháy mắt, từ tầng da bên ngoài có vô số sợi tơ bay ra, trực tiếp đâm về phía luật sư An đang ở gần anh ta nhất.
Nếu bị đâm trúng.
Sau này mỗi lần luật sư An muốn tưới hoa sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần trực tiếp đứng uống nước trong vườn hoa là được rồi.
Luật sư An lập tức nghiêng người, nhưng vì sàn gạch men trượt trượt, sau khi lật qua, cả người anh ta trực tiếp trượt ngã trên mặt đất.
Người chà lưng lập tức đứng dậy, không chút do dự chuẩn bị chạy trốn.
- Cà phê!
Châu Trạch một tay ép xuống.
Năm luồng khói mù màu đen lập tức trói chặt người chà lưng, sau đó lòng bàn tay nhấc lên, người chà lưng bị Châu Trạch kéo dậy, ngã vào trong hồ nước.
Vậy mà.
Đúng vào lúc này.
Nút khóa trong hồ bỗng nhiên bật lên.
Nước trong hồ nhanh chóng hạ xuống.
Mà thân thể người chà lưng mới vừa ngã vào hồ nước kia lại như đã hòa tan trong hồ nước, hóa thành nước thuốc màu.
Thuận theo nơi thoát nước mà chảy đi.
Luật sư An mới vừa đứng lên, nhìn thấy một màn này, anh ta thất kinh, khi anh ta nhanh chóng nhảy đến trong hồ, nước trong hồ đã khô cạn, mà người chà lưng kia càng là ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy đâu.
Thường nói, phụ nữ được làm từ nước.
Thế mà người đàn ông này lại có thể tan thành nước!
- Chắc chắn anh ta còn đang ở phụ cận!
Châu Trạch không hoảng loạn.
Nếu lần này bọn họ không thể bắt được kẻ cầm đầu, coi như đã đả thảo kinh xà, vì công trạng, vì sau này không bao giờ phải nhìn thấy tàn thứ phẩm nữa, ông chủ Châu không cho phép đối phương chạy trốn ngay dưới mí mắt mình.
Năm móng tay dài ra, trực tiếp đâm vào trong gạch men.
Khói đen bắt đầu phiêu tán, kéo dài về một phương hướng.
- Ở bên kia!
Luật sư An xung trận ngựa lên trước trực tiếp xông ra ngoài, một đường đuổi ra tới sảnh lớn, lúc này, người chà lưng đã chạy đến cửa phòng khách. Khi anh ta quay đầu lại, nhìn thấy luật sư An đã theo đuổi đi ra cũng sợ hết hồn, dường như anh ta không ngờ tới đối phương có thể đuổi tới nhanh như vậy.
Lập tức, ngay cả thang máy cũng không dám ngồi, anh ta trực tiếp lao xuống thang lầu.
- Đồ chó hoang, đừng chạy!
Luật sư An lại càng trực tiếp hơn, dưới màn trợn mắt há hốc mồm của nhân viên trong sảnh lớn, anh mở cửa sổ ra nhảy xuống.
- Rầm!
Ba tầng lầu mà thôi.
Muốn nhảy xuống cũng không khó khăn gì.
Mà lúc này.
Người chà lưng kia cũng vừa chạy ra đến.
- Này thì chạy này!
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp mở rộng ra, ảo cảnh cũng mở rộng, khóa đối phương lại!
Nhưng thân thể người chà lưng này lại một lần lại trở nên mơ hồ, dường như đang chủ động sáp nhập mình vào trong ảo cảnh, sau đó, từng sợi tơ bắt đầu lan tràn thuận theo ảo cảnh, anh ta định thuận thế phản phệ bản thân mình!
Bất đắc dĩ, luật sư An quả quyết kết thúc ảo cảnh.
Sau khi ảo cảnh kết thúc.
Hai người vẫn đang đứng tại nguyên chỗ.
Người chà lưng không chút do dự xoay người xông vào vườn hoa, luật sư An lập tức đuổi tới.
- Rầm!
Một giây sau.
Người chà lưng bị đạp ra từ trong vườn hoa, té xuống đất.
- Rống!
Người chà lưng gầm lên giận dữ.
Sợi tơ trên người lần thứ hai sôi trào lên.
Bắn thẳng về phía trước.
- Bá! Bá! Quét!
Mười móng tay dài như lưỡi hái vung vẫy.
Tất cả những sợi tơ này đều bị móng tay quấn quanh.
Sau đó Châu Trạch mạnh mẽ phát lực.
Người chà lưng bị lôi dậy.
Bởi vì sợi tơ phát ra từ trong cơ thể anh ta, lúc này, tương đương với anh ta bị Châu Trạch dùng "sợi dây" trói lại, mà sợi dây này lại bắt nguồn từ chính bản thân anh ta.
- Chạy đi? Mày lại chạy cho tao xem?
Móng tay Châu Trạch kẹp chặt người chà lưng.
Thằng này hệt như con cá chạch, trơn trượt cực kỳ.
Rốt cục cũng bắt được.
Luật sư An thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tức giận nói:
- Ông chủ, sao ông chủ lại ra chậm như vậy?
- Ah, xin lỗi, mới vừa rồi tôi vừa đi vừa mặc quần áo một chút.
Luật sư An mãnh liệt chấn kinh.
Lúc này.
Anh ta mới cảm giác được toàn thân trên dưới của mình.
Vậy mà lại rất lạnh lẽo, mới vừa rồi chạy ra quá gấp, lại có thể quên mất bản thân mình đang đuổi ra từ phòng tắm.
Luật sư An lập tức chạy lên tầng, đi lấy quần áo của mình.
Phía dưới, Châu Trạch còn gọi một tiếng:
- Tiện thể thanh toán luôn, mới vừa rồi tôi đi quá vội vàng, còn chưa tính tiền, người ta còn tưởng tôi đang quịt tiền đây.
- ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận